Sau Khi Tái Sinh, [...] – Chương 9

Lý Niệm Niệm không còn sức để trả lời, gương mặt ta vặn vẹo, đau đớn.  

Cảnh tượng ấy giống y hệt lúc tôi bị ta đẩy ngã xuống cầu thang đời trước. Khi đó, tôi cũng đau khổ, tuyệt vọng y như .  

Hứa Văn Chu phát ra tiếng gào thét đau đớn: "Mau tới đây! Người đâu mau tới đây!"  

Tôi lạnh lùng cảnh tượng đó, trước ánh mắt cầu xin của Hứa Văn Chu, tôi thản nhiên quay đi.  

Tối hôm đó, tôi nghe dân làng bàn tán, Lý Niệm Niệm đã mất đi đứa con trong bụng.  

Đúng là quả báo!  

Người phụ nữ độc ác! Cướp chồng người ta, c.h.ế.t con người ta, đây là báo ứng! Đáng đời!  

Nghe đâu, Hứa Văn Chu ở lại bệnh viện chăm sóc Lý Niệm Niệm hai ngày không về nhà.  

Mẹ của ta nằm liệt giường, đói bụng, phải bò ra ngoài tìm đồ ăn.  

Bà ta cầu cứu tôi, có liên quan gì đến tôi chứ?  

Dân làng xì xào bàn tán, không ai đồng cảm với Lý Niệm Niệm, cũng chẳng ai thương xót mẹ của Hứa Văn Chu.  

Tôi nhếch miệng . Thật là sảng khoái!  

Đời này tôi không sống uổng phí!  

13

Một tháng sau, kết quả thi đại học công bố.  

Tôi đỗ vào trường đại học mơ ước, với số điểm cao nhất cả huyện.  

Hứa Văn Chu cũng đỗ, kết quả khác xa đời trước.  

Đời trước, ta đứng đầu cả thành phố, còn đời này chỉ xếp hạng bét, miễn cưỡng đỗ vào một trường cao đẳng.  

Hôm tôi vinh danh, khoác lên người dải băng đỏ, ta đứng trong đám đông, tôi bằng ánh mắt phức tạp.  

Tôi không thèm liếc ta lấy một lần.  

Đời này, cuộc sống của tôi sẽ đi theo một hướng hoàn toàn khác với đời trước.  

__

Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh, tôi xung phong tham gia xây dựng vùng Tây Bắc của tổ quốc.  

Thêm mười năm nữa, tôi lập công trạng lớn, trở thành một nhân vật tiên phong, đi khắp nơi trong cả nước để diễn thuyết báo cáo, và trạm cuối cùng là quê hương của tôi.  

Khi trở lại quê nhà sau hơn mười năm xa cách, lòng tôi bồi hồi .  

Ngôi nhà của tôi vẫn giữ nguyên dáng vẻ như xưa, ngôi làng vẫn sửa chữa đều đặn, không bị xuống cấp.  

Cán bộ làng đi cùng tôi, dẫn tôi đến trước cổng nhà mình. Cánh cổng thấp lè tè của nhà bên bỗng mở ra từ bên trong.  

Một người đàn ông gù lưng bước ra.  

Nghe tiếng , ta ngẩng đầu , bốn mắt chạm nhau, tôi nhếch môi .  

Người đàn ông ấy sững sờ đứng yên tại chỗ.  

Hơn mười năm không gặp, tôi không ngờ Hứa Văn Chu vẫn còn sống ở đây.  

Anh ta chẳng phải đã đỗ cao đẳng sao?  

Làm thế nào mà lại thành ra bộ dạng này, tiếp tục sống ở nông thôn?  

Hứa Văn Chu thấy sự chế giễu trong mắt tôi, ta cúi gằm mặt, trông lúng túng vô cùng.  

Cán bộ làng biết chuyện giữa chúng tôi, kể cho tôi nghe về cuộc đời của ta.  

Hứa Văn Chu đỗ cao đẳng, muốn đi học, không có ai chăm sóc mẹ, cũng không có ai chịu lụng để gánh vác học phí cho ta.  

Còn Lý Niệm Niệm mà ta từng thương nhớ, đâu phải là loại người chịu khổ như tôi. Cô ta chỉ thích hưởng sướng, không muốn chịu cực.  

Thế là Hứa Văn Chu không thể đi học đại học, buộc phải ở lại để chăm sóc người mẹ nằm liệt giường.  

Sau khi đất nước cải cách, chia đất, mọi người đều dựa vào sức mình. Nhưng Hứa Văn Chu không có sức lao , cũng chẳng biết trồng trọt, ruộng đất bỏ hoang.  

Anh ta cũng muốn ăn buôn bán, lại không có vốn.  

Trong khi người ta dần dần trở nên giàu có, ta lại chẳng nên trò trống gì.  

Anh ta là người nghèo nhất làng.  

Còn Lý Niệm Niệm, người mà ta ngày đêm mong nhớ, chỉ chịu sống với ta năm năm khốn khổ, sau đó liền cặp kè với người đàn ông khác.  

Hứa Văn Chu không thể gì, dù từng tranh cãi với Lý Niệm Niệm, có ích gì chứ?  

Lý Niệm Niệm không còn để mắt đến ta nữa. Một mình ta chăm sóc người mẹ liệt giường, khó tính, dai dẳng không chết, cuộc đời ngày càng bế tắc.  

Nhà không có tiền sửa chữa, cuộc sống nghèo nàn, túng quẫn.  

Nghe cán bộ làng kể, tôi bật .  

Chuyện vốn đã không để tâm, lại vô biết .  

Còn gì khiến tôi vui hơn việc thấy kẻ thù sống khổ sở chứ?  

Tôi không phải thánh mẫu, những đau khổ đời trước, tôi vẫn nhớ như in.  

__

Ngày tôi rời đi, trong làng xảy ra một vụ án g.i.ế.c người nghiêm trọng.  

Một người đàn ông dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t người phụ nữ ngoại , ruột gan ta bị lôi cả ra ngoài.  

Người phụ nữ c.h.ế.t ngay tại chỗ.  

Người đàn ông bị bắt ngay lập tức, không hề chống cự, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: "Đáng lẽ không phải như thế này...Tôi không phải nông dân... Tôi không đáng sống như thế này! Tôi là giáo sư! Tôi là giáo sư đại học!"  

Sau đó thế nào tôi không rõ, cũng không còn tâm trí để tìm hiểu thêm.  

Chẳng qua chỉ là g.i.ế.c người thì đền mạng mà thôi! 

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...