Tôi đứng bên cạnh thật sự nhịn không , khóe môi tự giác giật giật vài cái.
Con nhỏ Lữ Nhân này, cũng nhiều đất diễn quá rồi đó.
Phải biết là, mời gia tiên đến giúp đỡ thì liên quan gì đến thân thể đâu mà tổn với chả .
Nhưng ta lại bày vẻ như bản thân đã hy sinh rất nhiều , chính là muốn có sự ủng hộ và đồng của dư luận.
Ấy mà đám người này lại chịu bị dắt mũi như thế.
Trong khu bình luận đã một tràng “huhuhu”, “nữ thần vĩ đại quá” này nọ lọ chai rồi.
Lữ Nhân không muốn công bố thân phận của gia tiên nhà mình, cho nên mới giảm tránh bảo rằng: “Quá trình thông linh này có liên quan đến quyền riêng tư của tôi, chúng ta có thể tạm ngừng trực tuyến một chút không ạ?”
Tổ tiết mục đương nhiên đồng ý giữ lại những giây phút hồi hộp này. Cho nên, rất nhanh họ đã cho tạm ngừng máy quay.
Nhưng mà trong khu bình luận lại bắt đầu một tràng hò hét:
“Huhuhu, muốn xem cảnh nữ thần thông linh quá đi, sao lại không xem chứ, buồn quá trời!”
“Nhưng không sao cả, chúng ta biết nữ thần nhà chúng ta hiền lành là đủ rồi.”
Máy quay vừa tắt, Lữ Nhân liền cầm ra một miếng ngọc bội.
Đây chính là tín vật giữa ta và gia tiên nhà mình.
Cô ta thật sự tính mời gia tiên đến để giúp đỡ.
Tôi vẫn luôn trầm mặc từ nãy giờ, từ từ lãnh đạm mở miệng một câu: “Tôi khuyên tốt nhất đừng có manh .”
Lúc này ánh mắt của mọi người mới di chuyển lên người tôi.
Lữ Nhân thấy tôi cau mày, lập tức lộ ra bộ dạng không kiên nhẫn, mở miệng :
“Văn Văn à, chị biết em không vui khi chị nổi trội hơn em. Nhưng em cũng biết đó, đối với công chúng thì tụi mình nên thành thật, chứ em giở trò bịp bợm như thế không có ý nghĩa gì đâu.”
Câu này của Lữ Nhân đã mang đến lượng tin tức rất lớn.
Một bên ta vừa ám chỉ tôi có thể chỉ ra hung thủ thật sự trong mùa một là thông qua những trò bịp bợm, một bên vừa ám chỉ do tôi ganh tỵ với ta nên mới lên tiếng ngăn cản.
Tôi bỏ ngoài tai những câu quái gở của Lữ Nhân, chỉ hờ hững :
“Vụ án này là nhân quả của người khác, nếu như mời gia tiên ra, thì chính là muốn gia tiên nhà vướng vào nhân quả này. Như sẽ có cho tu vi của họ, chắc chắn muốn thế?”
Thời buổi bây giờ thiên địa linh khí suy nhược, để tu luyện thành tinh cũng không phải chuyện dễ dàng gì, thế nên tôi mới lên tiếng cho mà hiểu.
Nhưng Lữ Nhân sao biết những đạo lý này, cho dù ta có hiểu cũng chưa chắc gì quan tâm đến đâu.
Cô ta vẫn tiếp tục tự biên tự diễn: “Văn Văn, chị không thể vì một chút ích kỷ của em lại khiến cho một thanh niên vô tội chịu hàm oan, chị xin lỗi nhé.”
Nói rồi, ta trực tiếp giữ lấy miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, lầm bầm gì đó trong miệng.
Tiếp theo đó, mọi người liền cảm thấy một luồng gió quỷ dị nổi lên tứ hướng.
Đột nhiên cửa sổ bật ra, một con chồn vàng lông bóng mượt ung dung bước vào.
Bạn thấy sao?