Đạo diễn lập tức phản ứng lại, buộc miệng : “Thì ra mời Hoàng đại tiên đến đó ư.”
Nếu như phải chương trình linh dị thì đạo diễn cũng phải hiểu biết một ít về huyền học.
Thế nên vừa thì ông đã có thể nhận ra.
Mà ngay lúc này, con chồn vàng đó đã vô tư bước vào trong phòng khách rồi.
Giây phút này, cho dù là người không hiểu biết về huyền học thì cũng có thể nhận ra con chồn vàng này không phải dạng vừa đâu.
Khi đôi chân của nó vừa chạm đất thì tướng đi của nó không khác gì người thường, chính xác hơn thì nó giống như một thục nữ nho nhã.
Lữ Nhân nó cung kính hành lễ rồi sơ qua mọi chuyện, sau đó liền thưa: “Đại tiên, lần này chắc phải phiền đến ngài rồi ạ.”
Vậy mà vị Hoàng đại tiên này không trực tiếp đồng ý, nó chỉ híp mắt quét một lượt trong mọi thứ trong phòng, gằn giọng :
“Nghe trong tiết mục của các ngươi có con bé nào tự nhận bản thân có năng lực thông linh, ta lại muốn xem thử rốt cuộc là ai, gan chó lại lớn đến thế, dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt bà đây!”
Tôi đứng một bên lập tức hiểu hết mọi chuyện.
Xem ra hôm nay Lữ Nhân mời vị Hoàng đại tiên này đến không chỉ muốn ra oai trong tiết mục, mà càng muốn giáo huấn cho tôi một trận.
Nghĩ tới đây, tôi nhịn không liền bật .
Ai múa rìu qua mắt thợ, còn khó lắm đó.
Bởi vì sự xuất hiện của vị Hoàng đại tiên này cho nên xung quanh đều rất căng thẳng và tĩnh lặng cả căn nhà.
Tất nhiên, giọng khúc khích của tôi càng trở nên nổi trội hơn rồi.
Mọi ánh lập tức đổ dồn hết lên người tôi.
Vị Hoàng đại tiên đó híp nhẹ đôi mắt, hừ lạnh một tiếng rồi :
“Ngươi chính là con bé không biết trời cao đất dày đó sao? Ta lại muốn xem thử, rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì!”
Nói rồi nó bắt đầu sổ vuốt nhào về phía tôi.
Mà tôi, đương nhiên cũng tự thích phóng ma khí trong người tôi rồi.
Bởi vì hiện tại tôi đang ở trong cơ thể người phàm, cho nên những lúc bình thường, trông tôi không khác gì người phàm không có một chút tu vi nào.
Vị Hoàng đại tiên này cũng nghĩ thế đấy.
Giây phút mà tôi phóng thích ma khí, thực lực trong tôi cũng theo đó mà hiện ra hết!
Đôi mắt khủng hoảng của vị Hoàng đại tiên đang dần dần lộ ra, cả người đều cứng đờ khựng lại.
Nhưng mọi người xung quanh vẫn còn chưa ý thức chuyện gì đang xảy ra.
Đặc biệt là Lữ Nhân, sự vui mừng khôn xiết dưới đáy mắt căn bản không che đậy , còn giở giọng giả trân :
“Văn Văn à, em mau nhận lỗi với đại tiên đi, mọi người đều có thể hiểu , dù sao thì em cũng còn trẻ, lòng hư vinh giả vờ hiểu biết đều là chuyện thường mà, sẽ không ai…”
Những lời giả tạo của Lữ Nhân còn chưa kịp hết thì chuyện chấn hơn đã xảy ra.
Chỉ thấy giây tiếp theo vị Hoàng đại tiên đó thình lình một cái đùng ngã nhào xuống đất, giống như đang biểu diễn trượt băng trên đất tuyết .
Cùng lúc đó, nó bắt đầu gào mồm lên khóc òa:
“Đại nhân, tiểu nhân sai rồi! Là do tiểu nhân có mắt không tròng đụng chạm đến người, xin người tha thứ cho tiểu nhân ạ!”
“Chậc chậc. Nói! Nói tiếp đi!”
Bạn thấy sao?