Sau Khi Tham Gia [...] – Chương 2

Không sai, tổ tiết mục đồng ý cho ấy tham dự chương trình không phải là không có điều kiện đâu.

Và điều kiện chính là, họ muốn đi theo tính cách nhân vật ngu dốt, để nền cho Lữ Nhân.

Tôi xem qua vài trang đầu, đại khái chính là muốn tôi giả ngu và hay ra vẻ kiêu ngạo, trái ngược với sự khiêm tốn và thông minh của Lữ Nhân.

Nhưng tôi lại không có cảm giác gì đối với những thứ này.

Cho đến khi lật đến trang cuối cùng, phía trên có đề cập rằng tôi phải bộc lộ ra biểu cảm rất sợ ma quỷ.

Tôi kiểu: “Là sợ dữ chưa má?”

Tôi sợ quỷ á?

Đám quỷ quái đó thấy tôi mà không bị dọa cho hồn phách tan biến thì đã may lắm rồi có không?

Sau khi trang điểm xong, rất nhanh tiết mục đã bắt đầu ghi hình.

Địa điểm ghi hình trong tiết mục lần này, là trong một ngôi trường bỏ hoang.

Ngôi trường này là một nơi ma quái nổi tiếng nhất thành phố S.

Hơn 20 năm trước nơi này là một trường học dành cho nữ rất có tiếng tăm, không ngờ lại có một đột nhiên t.ự s.át trong trường học.

Không ai biết vì sao đó t.ự s.át, sau khi chết, trường học liền bắt đầu có đủ thứ chuyện kỳ lạ xảy ra.

Cuối cùng thì trường học đã di dời đến nơi khác, nơi này vốn dĩ sẽ xây lại thành tòa chung cư, cứ mỗi lần thi công thì lại xảy ra chuyện, dần dần rồi cũng bị bỏ hoang luôn.

Tôi đứng trước cửa trường học ngẩng đầu lên .

Chỉ thấy nơi này đều là bị quỷ khí bủa vây, vừa đã biết có lệ quỷ rồi.

Chương trình này dám đến đây để quay tiết mục cũng gan dạ thật đấy.

Nhưng đương nhiên, bên tổ tiết mục cũng có chút lo ngại về vấn đề này.

Tôi bước lại gần thì thấy có vài đạo sĩ đang pháp sự.

Xong xuôi thủ tục, vị trưởng lão đưa tay vuốt chòm râu bạc phơ, tự tin đạo diễn : “Đạo diễn có thể yên tâm, xong pháp sự, nơi này tuyệt đối không còn bất kỳ tà vật nào, mọi người cứ yên tâm tiến hành chương trình đi.”

Đạo diễn tỏ vẻ cung kính tính mở lời cảm kích, nào ngờ tôi đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Ông chắc chưa?”

Bao nhiêu ánh đều đồng loạt đổ dồn lên người tôi.

Ông đạo sĩ già cau mày lại.

“Đâu ra này thế.” Đương nhiên ông ta không biết tôi rồi, chỉ là ông cảm thấy khó chịu khi có người chất vấn nghi ngờ năng lực của bản thân, “Tôi đã xong pháp sự, nơi này đương nhiên sẽ không còn tà vật nào rồi.”

Sắc mặt ông vô cùng tự phụ, tôi lại đưa tay chỉ về hướng vai ông và :

“Thế trên vai ông là gì kia?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...