Con sư tử này đã quá già, ngay cả khả năng tiêu hóa cũng suy yếu.
Họ đã không còn lạ lẫm gì với việc thấy người chưa tiêu hóa hết trong bụng.
Đây là lần đầu tiên, họ thấy thịt người chưa tiêu hóa hết.
“Chu Đình Ngọc, có phải đây là mô thịt người không? Hơn nữa, còn phát hiện một ngón tay chưa được tiêu hóa hết trong bụng con sư tử.”
Chu Đình Ngọc - chồng tôi khẽ nhíu mày. Đây là lần đầu tiên ta gặp một vụ án rắc rối như vậy.
Anh ta đeo găng tay, tìm tòi trong dịch vị rồi trầm giọng gật đầu: “Đúng là ngón tay người.”
Chỉ cần ta bới thêm hai lần nữa thì sẽ nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.
Nhưng ta đã không vậy.
Chỉ im lặng nhìn t.h.i t.h.ể này, rồi ra lệnh:
“Tách hết phần mô người còn lại ra, sau đó tiến hành xét nghiệm, nhớ gửi đi xét nghiệm DNA.”
Anh ta ra lệnh một cách tuần tự.
Ngay cả con sư tử thoi thóp kia cũng được ta chăm sóc rất chu đáo, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Thế ngày hôm đó, tôi đã gọi hai mươi cuộc điện thoại cho ta để cầu cứu, ta lại không hề bắt máy lần nào.
Ngay cả ám hiệu riêng của hai chúng tôi mà tôi đã gửi đi, ta cũng như không nhìn thấy.
Thế mà rõ ràng trước đây, chính ta là người đã đề nghị đặt một ám hiệu, để phòng trường hợp tôi gặp tai nạn bị thương.
Nhưng giờ đây, người phớt lờ mọi thứ lại chính là ta.
Thậm chí một Chu Đình Ngọc bình tĩnh, tự chủ và thông minh như vậy, lại bị lời nói dối vụng về của bạch nguyệt quang của ta, tức là Dư Khả Nhi, lừa gạt.
Tất cả, chỉ vì ta chẳng hề quan tâm.
Tôi lơ lửng giữa không trung, cảm nhận được nỗi đau lòng hiếm có từ trước đến nay.
Chỉ vì nỗi đau trước khi c.h.ế.t quá dữ dội, khiến tôi không thể nào quên.
Giây tiếp theo, ta liếc nhìn điện thoại, mày nhíu chặt.
Cũng chính vào lúc này, trợ lý Tiểu Trâu của ta thốt lên kinh ngạc.
“Trời ơi, tôi tìm thấy một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn đó giống hệt nhẫn của chị Thiên Thiên.”
Sau đó, ta lật mặt sau chiếc nhẫn, có thể nhìn rõ chữ Z in hoa ở mặt sau.
Đó là cặp nhẫn đôi đầu tiên Chu Đình Ngọc tặng tôi, tôi vẫn đeo nó cho đến tận lúc chết.
Chắc chắn ta sẽ tin, phải không? Tôi đầy hy vọng.
Nhưng tôi chỉ nghe thấy một câu nói lạnh lùng của ta.
“Nếu đó là của ta, vậy ngày mai tôi sẽ đặt năm mươi bàn tiệc ăn mừng. Loại người không có lòng tự trọng vì lợi ích như ta, thậm chí còn tổn thương năm ngón tay của Khả Nhi để chiếm đoạt vật quý hiếm, khiến ấy bỏ lỡ cơ hội trở thành nhiếp ảnh gia vật. Cái c.h.ế.t là cách duy nhất ta có thể xin lỗi.”
Nghe những lời ác độc và oán hận ấy, lòng tôi dần chùng xuống.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-toi-chet-trong-mieng-su-tu-chong-toi-noi-dien-giet-sach/chuong-1.html.]
Thì ra trong mắt ta, tôi lại là một người tội lỗi chồng chất như vậy.
Nhưng ta đã quên mất, vào năm đầu tiên đi , tôi đã suýt mất mạng để giành lại loài có nguy cơ tuyệt chủng từ tay thợ săn trộm.
Một người như tôi, sao có thể vì tiền mà bán vật quý hiếm, thậm chí vì thế mà từ bỏ công việc của mình?
Chỉ vì ta không hiểu tôi mà thôi.
Trợ lý Tiểu Trâu bị những lời của Chu Đình Ngọc cho nghẹn lời.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt nghiêm nghị của Chu Đình Ngọc dần biến mất.
Anh ta trở nên dịu dàng như khi đối xử với người khác.
“Cô ta ích kỷ hơn các cậu tưởng nhiều, hơn nữa ta là một nhiếp ảnh gia vật kỳ cựu, sao có thể không biết ở đâu có đàn sư tử chứ? Sao ta lại cố xông vào đàn sư tử?”
Đúng vậy, tôi am tường mọi nơi có đàn sư tử, mọi nơi có dã thú hung dữ càng sẽ không dễ dàng đi đến đó.
Nhưng Chu Đình Ngọc, lúc đó tôi đã c.h.ế.t rồi.
Chết vào cái khoảnh khắc tôi gọi điện cho , mà lại không hề bắt máy.
Chu Đình Ngọc, chưa bao giờ giữ thể diện cho tôi trước mặt người ngoài.
Cũng như hiện tại, ta có thể thản nhiên bôi nhọ, vu khống tôi cứ như thể tôi là một kẻ tàn ác tội lỗi tày trời vậy.
“Cậu nhớ gửi đi xét nghiệm DNA, tôi về trước đây, Khả Nhi đã chừa lại cơm cho tôi.”
Khi nói lời này, ta không thể giấu được sự vui mừng và hạnh phúc.
Thế mà tôi đã cơm cho Chu Đình Ngọc suốt ba năm.
Anh ta chỉ coi đó là điều tôi nên , thậm chí còn nói với người ngoài rằng tôi nấu ăn dở.
Còn Dư Khả Nhi chỉ hứng chí vào bếp một lần, ta sẽ khoe khoang khắp nơi.
Cho dù không ngon, ta cũng sẽ ăn hết sạch chỉ để Dư Khả Nhi vui lòng.
Tôi chưa từng được hưởng sự ưu ái như vậy.
Theo ta về nhà, tôi mới phát hiện ra, chỉ trong một tuần mà căn nhà đã khác một trời một vực so với trước khi tôi đi.
Trong nhà bày đầy các loại thú nhồi bông.
Thậm chí, họ còn cùng nhau nuôi mèo con, chó con.
Thế mà khi tôi hớn hở kể với Chu Đình Ngọc là tôi đã gắp được thú nhồi bông, ta chỉ nói tôi chơi bời lêu lổng, rồi vứt thú nhồi bông vào thùng rác.
Tôi có một mèo nhỏ đã nuôi bảy năm, sau khi kết hôn với ta thì bất ngờ rơi xuống lầu.
Mãi sau này tôi mới biết là ta cố ý dụ dỗ, mèo tin tưởng ta nên nhảy xuống không chút do dự.
Tôi đã ầm ĩ một trận với ta, vẫn phải nín nhịn.
Vì tôi biết, tôi không thể chạm vào giới hạn của ta.
Bạn thấy sao?