Sau Khi Tôi Chết [...] – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trợ lý Tiểu Trâu gật đầu, thở dài cảm thán:

 

“Thật ngưỡng mộ chị Khả Nhi, có trai tốt như , ngay cả đi du lịch cũng muốn đi cùng.”

 

Thế mà trước đây tôi từng vào bầy thú nguy hiểm nhất để chụp ảnh suốt bảy ngày bảy đêm, mà ta cũng chẳng hỏi han lấy một câu.

 

Khi tôi nũng nói với ta rằng chuyến chụp ảnh này rất nguy hiểm, thậm chí ta còn thẳng thừng nói tôi không chịu được khổ.

 

“Hết cách rồi, đã thì phải chiều thôi mà, ai bảo trai của ấy chứ?”

 

“Nhờ có Tống Thiên Thiên tác thành mới khiến tôi biết Khả Nhi là người lương thiện và có trách nhiệm như vậy.”

 

Khi nhắc đến tên tôi, giọng ta mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

 

Thì ra nỗi hận của ta, sâu đến thế, đến mức tôi chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t để xóa bỏ.

 

“Chờ tôi tìm được Tống Thiên Thiên, tôi nhất định cũng sẽ cho ta nếm thử nỗi đau đứt ngón tay! Dù sao, trộm cắp vật quý hiếm là tội chết.”

 

Đột nhiên, một cuộc điện thoại vỡ sự tĩnh lặng.

 

Chu Đình Ngọc bình tĩnh bắt máy, khi nghe thấy lời đối phương, mắt ta sáng lên.

 

“Cái gì, cậu nói đã tìm thấy ta rồi? Tốt tốt tốt, tôi đến ngay!”

 

Cúp điện thoại, ta vẫn không quên dặn dò trợ lý Tiểu Trâu.

 

“Nhớ gửi kết quả xét nghiệm DNA cho tôi nhé, đợi vụ án này kết thúc, tôi sẽ nghỉ việc về ở với ấy.”

 

“Dù sao, ấy rời khỏi tôi thì chẳng khác nào một bé con chẳng biết gì cả.”

 

Ánh mắt tôi tối sầm lại, sự thất vọng khó che giấu hiện rõ trong đôi mắt.

 

Thật là một câu nói xa lạ.

 

Thì ra không nên trò trống gì, cũng có thể được Chu Đình Ngọc thấu hiểu.

 

Không nên trò trống gì không những không bị ghét bỏ, mà còn được bảo bọc.

 

Chỉ là lần này, e rằng sẽ ta thất vọng rồi.

 

Khi Chu Đình Ngọc đến nơi, ta chỉ thấy Dư Khả Nhi đang ngồi thẫn thờ trong phòng thẩm vấn.

 

“Khả Nhi, sao em lại ở đây? Không phải em vẫn ở thành phố A sao?”

 

Rõ ràng hôm trước, Dư Khả Nhi còn nói với ta là hai ngày nữa sẽ đi Thái Lan.

 

Sao hôm nay lại thấy Dư Khả Nhi ở Thái Lan.

 

Lại còn ở đồn cảnh sát.

 

Dư Khả Nhi lộ ra vẻ hoảng loạn, sau đó nhanh chóng bị sự xảo quyệt và sợ hãi lấp đầy.

 

“Anh Chu, em chỉ đến xem xét địa điểm, nghĩ rằng đám cưới của chúng ta có thể tổ chức ở đây.”

 

“Không ngờ lại đánh rơi thẻ căn cước, nên đành đến đồn cảnh sát tìm sự giúp đỡ. Giờ đến rồi, có thể đưa em ra ngoài được không?”

 

Chu Đình Ngọc tin tưởng tuyệt đối những lời của Dư Khả Nhi.

 

Ngay lập tức đồng ý đưa Dư Khả Nhi ra ngoài.

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-toi-chet-trong-mieng-su-tu-chong-toi-noi-dien-giet-sach/chuong-3.html.]

Thế ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, họ đã bị s.ú.n.g chặn lại.

 

May mà Chu Đình Ngọc kịp thời xuất trình thẻ công tác của Cục Bảo vệ Động vật để chứng minh thân phận, họ mới được thả ra.

 

Đúng lúc họ sắp bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Dư Khả Nhi bị một người chĩa s.ú.n.g vào đầu.

 

Chu Đình Ngọc hoảng loạn vô cùng.

 

“Các gì vậy? Bạn tôi chỉ mất thẻ căn cước nên đến đồn cảnh sát tìm giúp đỡ, đâu đến mức phải chĩa s.ú.n.g vào ấy chứ?”

 

Đến lúc này, ta vẫn còn che chở cho Dư Khả Nhi.

 

Mặc dù lời ta nói đầy rẫy sơ hở.

 

Anh ta vẫn tin tưởng tuyệt đối những lời của Dư Khả Nhi.

 

Ngay lúc này, Chu Đình Ngọc nhìn thấy Cảnh sát trưởng Cố, người vẫn luôn liên lạc với ta, tức là Tổng cục trưởng Cục Bảo vệ Động vật.

 

“Cảnh sát trưởng Cố, cấp dưới của ông chĩa s.ú.n.g vào tôi như vậy, có phải ông nên cho chúng tôi một lời giải thích không? Dù sao phạm vi công việc của Cục Bảo vệ Động vật của các ông chưa rộng đến mức có thể quản lý một người mất thẻ căn cước đâu nhỉ?”

 

“Cậu nói kẻ trộm cắp vật quý hiếm này là cậu sao?”

 

Một câu nói khiến Chu Đình Ngọc câm nín.

 

Anh ta biết những chữ này, sao khi ghép lại, lại xa lạ đến vậy.

 

Dư Khả Nhi lương thiện và có trách nhiệm như thế, sao có thể là tội phạm trộm cắp vật quý hiếm đang bỏ trốn chứ?

 

Không phải người đó là Tống Thiên Thiên sao?

 

Tay ta khẽ run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Cảnh sát trưởng Cố, thăm dò: “Ông không với tôi đấy chứ?”

 

“Cô ấy lương thiện như vậy, sao có thể trộm cắp vật quý hiếm?”

 

Cảnh sát trưởng Cố lắc đầu, trong lời nói đã không còn sự tôn trọng như vừa nãy nữa.

 

Thậm chí còn mang theo sự xem xét kỹ lưỡng và hoài nghi.

 

“Cô ta không chỉ trộm cắp một lần, mà là nhiều lần và lần này tôi chính thức thông báo cho cậu, cấp trên đã quyết định đình chỉ công tác của cậu, vì cậu bị nghi ngờ đồng lõa.”

 

Nhưng ta lại chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì.

 

Vì một ý nghĩ kinh hoàng to lớn đang lan tràn trong lòng ta.

 

Kẻ trộm cắp vật quý hiếm là Dư Khả Nhi.

 

Vậy còn Tống Thiên Thiên thì sao?

 

Anh ta run rẩy gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Trâu.

 

Anh ta vừa mong điện thoại được kết nối, lại vừa e sợ điện thoại được kết nối.

 

Giây tiếp theo, giọng Tiểu Trâu vang lên từ đầu dây bên kia.

 

“Anh Chu, kết quả xét nghiệm đã có rồi, đúng là của chị Thiên Thiên.”

 

“Ngay lúc nãy, chúng tôi lại nhận được một hộp sọ gần như bị nghiền nát, cũng đã xét nghiệm DNA.”

 

“Cũng là của chị Thiên Thiên, thời gian tử vong là một tuần trước.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...