Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Chu Đình Ngọc không nói gì, im lặng tiêu hóa thông tin này.
“Quả thật em đến gần là vì vật quý hiếm, em cũng là người ra tay với chị Thiên Thiên, em biết không thể dung thứ cho chuyện này, em không cam lòng.”
“Bởi vì em thật sự đã rồi.”
“Anh sẽ bao che những thói xấu nhỏ của em, sẽ ăn hết những món ăn em nấu không ngon, sẽ lo lắng khi em ốm, thậm chí sẽ giúp em dọn dẹp hậu quả khi em mắc lỗi.”
“Vì thế, em mới lấy hết dũng khí để níu kéo.”
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh tượng hoang đường này, suy nghĩ không biết Chu Đình Ngọc đã nói giúp Dư Khả Nhi từ lúc nào.
Thế bao nhiêu ngày nay, tôi vẫn luôn đi theo Chu Đình Ngọc, không rời một bước.
Làm sao có thể có cơ hội đó được chứ?
Chỉ có duy nhất một khả năng.
Tất cả những điều này đều là giả dối.
Chu Đình Ngọc gật đầu, điềm nhiên nói: “Em biết lỗi là tốt rồi, hứa với , xong những thứ này trong tay thì dừng lại, được không?”
Lời nói của ta mang tính dẫn dụ.
Thế Dư Khả Nhi vốn xảo quyệt như thế, sao có thể dễ dàng bị ảnh hưởng được chứ.
“Anh Chu, thật sự đã trách lầm em rồi, em đã nói sửa những thứ này thì tuyệt đối sẽ không đụng vào nữa.”
“Huống hồ có rồi, sao em còn cần dùng cách này để kiếm tiền nữa chứ.”
Chu Đình Ngọc không nói gì, bình tĩnh liếc nhìn Dư Khả Nhi rồi gật đầu ngầm đồng ý.
Tiếp đó, Dư Khả Nhi hỏi với ánh mắt đầy mong đợi: “Vậy đám cưới của chúng ta, vẫn sẽ diễn ra đúng lịch chứ?”
Chu Đình Ngọc tiếp tục gật đầu.
Đám cưới rất hoành tráng, với thiết kế vườn trên không.
Cả không gian được trang trí đầy ắp những đóa hồng đỏ thắm.
Nhưng hoa hồng đỏ lại là loài hoa mà Dư Khả Nhi ghét nhất.
Chu Đình Ngọc vẫn luôn nhớ điều đó, càng không thể nhầm lẫn trong một dịp như đám cưới.
Chỉ có duy nhất một khả năng, đó là cố ý.
Vẻ mặt Dư Khả Nhi trở nên gượng gạo, ta đảo mắt nhìn quanh, không thấy một bó hoa hướng dương nào.
Cô ta thích hoa hướng dương nhất, Chu Đình Ngọc đã ngày ngày tặng ta một bó hoa hướng dương.
Trước đây ta từng nũng nịu hỏi sao ngày nào Chu Đình Ngọc cũng tặng thế.
Chu Đình Ngọc nói, bởi vì ta nhớ Khả Nhi thích hoa hướng dương.
Nhưng hôm nay, Chu Đình Ngọc lại đột nhiên không nhớ nữa.
“Anh Chu, tại sao đám cưới của chúng ta lại không có hoa hướng dương, không biết em thích nhất là…”
Chu Đình Ngọc ngắt lời Dư Khả Nhi, giọng nói lạnh băng.
“Anh biết, rồi sao nữa?”
“Khả Nhi, em đừng quá khó người khác nữa.”
Lời nói lạnh lùng đến mức chưa từng có.
Dư Khả Nhi sững sờ, không nói thêm gì.
Tôi nhìn những đóa hồng đỏ tươi đang chen chúc, tất cả đều là những thứ tôi thích.
Trong đám cưới, những người xung quanh nói về Dư Khả Nhi bằng những lời lẽ rất khó nghe.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-khi-toi-chet-trong-mieng-su-tu-chong-toi-noi-dien-giet-sach/chuong-6.html.]
Người thứ ba, tiện nhân, đĩ điếm, liên tục không ngừng nghỉ.
Thế Chu Đình Ngọc lại không hề có ý định đứng ra nói giúp Dư Khả Nhi, mà chỉ lặng lẽ như vậy, đứng khoanh tay nhìn, như thể ngầm đồng ý những lời đó.
Mãi cho đến khi Dư Khả Nhi không thể chịu đựng thêm nữa, vừa định lên tiếng thanh minh cho mình.
Chu Đình Ngọc đã lên tiếng.
“Các người cứ ngang nhiên nói về dâu của tôi như vậy, có phải quá đáng lắm rồi không?”
Sau đó, Dư Khả Nhi cảm kích đến rơi nước mắt.
Nhưng Chu Đình Ngọc lại có chút hờ hững.
“Em biết vì chuyện đó mà rất đề phòng em, chúng ta là vợ chồng, cứ mãi cảnh giác với em, em không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa.”
Mắt Dư Khả Nhi ướt át, tràn đầy vẻ cảm kích.
Thì ra, Chu Đình Ngọc vẫn luôn tức giận vì ta đã che giấu ta.
Cô ta tin chắc rằng Chu Đình Ngọc cũng ta sâu đậm.
Nếu không phải như vậy thì sao ta lại nói đỡ cho mình chứ?
“Anh sẽ hiểu cho em đúng không?”
Mắt Dư Khả Nhi khẽ nheo lại.
Cô ta đã kể rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Chu Đình Ngọc không có phản ứng gì, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Khả Nhi, em thật sự vất vả rồi, những chuyện tiếp theo cứ giao cho , được không?”
Dư Khả Nhi khóc không thành tiếng.
Cô ta đã tính toán nhiều năm như vậy, những chuyện liều lĩnh nguy hiểm ta nhiều đến mức hai bàn tay cũng không đếm xuể.
Và cuối cùng ta cũng gặp được người đàn ông mình, nguyện ý vì mình mà trả giá.
Cô ta quyết định, xong phi vụ này, sẽ gác kiếm quy ẩn.
Chỉ là ta không để ý, trên cổ tay áo của Chu Đình Ngọc, có một đốm sáng đỏ vẫn luôn nhấp nháy.
Thì ra Dư Khả Nhi là kẻ phạm tội đang trốn truy nã, đã trộm hơn ba ngàn vật quý hiếm.
Còn về việc tại sao Cảnh sát trưởng Cố lại thả Dư Khả Nhi ra…
Chỉ vì vẫn còn hơn hai trăm con vật sống đang trong quá trình giao dịch.
Thế Dư Khả Nhi lại cứng đầu như vịt chết, thế nào cũng không chịu nói ra.
Thế là Cảnh sát trưởng Cố đã nghĩ đến Chu Đình Ngọc.
Chỉ cần Chu Đình Ngọc có thể chuộc tội lập công, ông ấy sẽ nói giúp Chu Đình Ngọc, để ta khôi phục chức vụ.
Theo lý mà nói, Chu Đình Ngọc đã không còn thiết tha gì nữa rồi.
Thế khi nhìn thấy Dư Khả Nhi đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta thừa nhận đó là lần đầu tiên mình nảy sinh ý nghĩ g.i.ế.c người.
Anh ta nhìn Dư Khả Nhi đang dần buông bỏ cảnh giác với mình, trong lòng Chu Đình Ngọc càng thêm u sầu.
Bởi vì ta đã nghĩ đến tôi.
Nếu như bản thân mình sớm hơn một chút phát hiện Dư Khả Nhi là người như vậy thì sao tôi có thể gặp chuyện cơ chứ?
Thế không có nếu như, giả sử có một lần nữa, Chu Đình Ngọc khi đó vẫn sẽ không chút do dự mà chọn tin tưởng Dư Khả Nhi.
Hối hận, mãi mãi cũng vô ích mà thôi.
Điều ta có thể làmlà lấp đầy sự hổ thẹn của bản thân và sáng tỏ sự thật, đưa kẻ xấu ra trước pháp luật.
Bạn thấy sao?