Thân là " tinh" nổi tiếng xa gần trong trường học, Hứa Khinh Khinh xác thật có vốn liếng của mình. Khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, dáng người vòng nào ra vòng đấy, làn da trắng đến phát sáng, là một người đẹp hoàn hảo đến tận chân lông kẽ tóc.
Người đẹp tức giận, cho dù là nhíu mày bực mình đều đẹp vô cùng. Giờ phút này phồng má, mái tóc quăn ở trong gió phất phới, đi nhanh như gió về phía trước.
Đi hơn mười mét, trai rốt cuộc vội vàng đuổi theo.
“Khinh Khinh?”
Tốc độ ấy đuổi theo quá chậm, lý do khiến Hứa Khinh Khinh tức giận lại thêm một cái. Cô không thể tin : “Anh mà bây giờ mới đuổi theo tôi?!”
Tạ Liên Thanh đã quen thuộc cách suy nghĩ của " tinh" từ lâu, ấy giơ quyển sách trên tay lên, : “Lấy sách.” Ban nãy Hứa Khinh Khinh rời đi quá nhanh, ngay cả đồ vật của mình cũng chưa kịp lấy. Tạ Liên Thanh chỉ có thể giúp thu thập xong, rồi mới có thể đuổi theo ra ngoài.
Lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận. Hứa Khinh Khinh gật gật đầu, lửa giận trong lòng nhỏ hơn một chút.
Cô vốn đang định cãi nhau một trận lớn với hắn, mà vừa dừng lại bước chân, đã không còn khí thế tra hỏi. Vì thế dứt khoát với Tạ Liên Thanh: “Anh dám nhạo tôi.”
Tạ Liên Thanh nhíu mày: “Anh không .”
Trời biết, ấy căn bản là không có suy nghĩ này! Tuy rằng gần như không có ai quên phần nghe, lần trước Hứa đại tiểu thư còn bởi vì ngủ quên mà lỡ buổi thi. Mà điểm của ấy thái quá như thế, vì Tạ Liên Thanh cảm thấy việc này cũng có thể xảy ra.
Hứa Khinh Khinh trừng hắn: “Anh có!”
“Đúng , có.” Tạ Liên Thanh từ bỏ giải thích, xin lỗi rất thuần thục: “Anh sai rồi.”
Từ khi đương với Hứa Khinh Khinh, Tạ Liên Thanh đã học kỹ năng mặc kệ là lý do gì, nguyên nhân gì, hắn có hiểu hay không, tóm lại cứ nhận sai trước là .
May mắn các sinh viên đại học A đang xem họ không nghe thấy, nếu không tối nay lại thêm vài người tàn nát cõi lòng.
Tạ Liên Thanh trịnh trọng xin lỗi với thành tích của Hứa đại tiểu thư, sau đó hứa hẹn đích thân ấy sẽ dạy kèm cho đối phương, giúp nhất định đạt lần thi tứ cấp tiếp theo.
Cuối cùng, Tạ Liên Thanh thật vất vả mới dỗ Hứa Khinh Khinh, hai người lại lần nữa ngọt ngọt ngào ngào tay cầm tay đi nhà ăn trường học ăn cơm.
Đồng học bốn phía vốn đang hưng phấn xem, ai ngờ lại thấy một trận đại chiến biến mất, biến thành thức ăn cho chó (những người bị sự ân ái của người khác thồn vào mặt), tức khắc không biết nên thở dài hay kích , lại sôi nổi lấy di ra tiếp tục truyền tin tức ra ngoài, một bà tám đủ tư cách.
……
Tạm biệt với Tạ Liên Thanh ở dưới ký túc xá, Hứa Khinh Khinh lắc nhẹ đầu nhảy nhót tung tăng mà đi vào hàng lang. Hứa Khinh Khinh và Tạ Liên Thanh ở trường học đều là nhân vật nhiều người ý, việc hôm nay hai người cãi nhau ở ngoài thư viện đã sớm bị truyền khắp diễn đàn.
Khi đi ngang qua hành lang nhỏ giữa các phòng ngủ khác, mơ hồ có thể nghe thấy những âm thanh nghị luận của họ truyền ra: “Quá ra vẻ, cứ một tý lại đòi chia tay……”
“Mày nghĩ Tạ Liên Thanh khi nào không chịu nổi, chia tay với ta?”
“Tính quá xấu, mặt đẹp cũng vô dụng, tao đánh cuộc nhiều nhất là nửa tháng……”
“Một tuần?”
Những câu kiểu này Hứa Khinh Khinh đã nghe thấy vô số lần, tất cả đều vào tai này ra tai kia, giả vờ không nghe thấy.
Hứa Khinh Khinh nhớ đến mẹ . Đó là một người phụ nữ rất tốt, ở trong khu nhà ở có tiếng là tiểu thư khuê các dịu dàng đảm đang, sau khi kết hôn cần cù chăm chỉ chăm sóc trong nhà mười mấy năm, kết quả là người chồng quen biết từ nhỏ của bà vẫn ngoại .
Từ đó trở đi Hứa Khinh Khinh liền cảm thấy, dịu dàng đảm đang đều là cứt chó, trên thế giới này không một có người đàn ông nào tốt, đàn ông là đồ đê tiện.
Cô cho dù trở thành một người bị chê là hay ra vẻ, cũng không muốn một người , một người vợ nhẫn nhịn hiền lành.
Bạn thấy sao?