Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Trong xe tràn ngập không khí căng thẳng nặng nề, trên màn hình bình luận điên cuồng mới, những bình luận đủ màu sắc nổ tung trước mắt:
[Bên nữ chính vẫn còn đang dò xét, nam chính đã đến c.h.ế.t đi sống lại rồi, thật bất công...]
[? Bạn trước đó không nhầm chứ, đây là truyện ngôn , tất cả phải lấy nữ chính chuẩn chứ?]
[Đúng thế, bây giờ bé ngốc vẫn còn nghĩ nam chính cố hành hạ ấy trên giường vì bạch nguyệt quang, bé ngốc đã nguyện ý rung một chút thôi cũng đủ cảm lắm rồi không?]
Tôi nắm chặt vạt áo, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
Hơi lạnh bao trùm quanh Cố Hà Châu như một tấm lưới vô hình, bao phủ toàn bộ khoang xe.
"Không phải như nghĩ đâu." Tôi hít sâu một hơi.
"Tôi thề tôi và ta trong sạch."
Cố Hà Châu đột nhiên áp sát, mùi tuyết tùng hòa lẫn t.h.u.ố.c lá ập thẳng vào mặt tôi.
Ngón tay xương xẩu rõ ràng của siết lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp ra vết máu: "Em cần giúp đỡ sao không tìm tôi?"
Giọng trầm thấp khàn khàn.
Tôi há miệng, cổ họng lại như bị bông gòn chặn lại.
Chẳng lẽ lại nói tôi với không quen thân sao?
Thấy tôi im lặng, Cố Hà Châu đột ngột kéo tôi đứng dậy đi ra ngoài, cửa kính của quán cà phê bị đụng mạnh phát ra tiếng 'choang' vang vọng.
Đôi chân dài của bước nhanh đến mức tôi gần như bị kéo lê mà ngã vào chiếc Maybach màu đen.
Dường như tài xế đã lường trước được, tấm chắn 'cạch' một tiếng nâng lên ngay khoảnh khắc cửa xe đóng lại.
Trong không gian kín mít, tiếng gió từ cửa gió điều hòa cũng trở nên rõ ràng lạ thường.
Theo bản năng, tôi lùi về phía sau, thắt lưng tựa vào tay nắm cửa xe, cái lạnh của kim loại đ.â.m vào da thịt.
Khi Cố Hà Châu cúi người đè tới, bàn tay chống bên đầu tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào môi.
[Tôi thích xem cảnh nam chính ghen lắm, bác sĩ ơi cho hỏi tôi phải sao đây?]
[Không cần chữa đâu, kiếp này cơm ăn đều ngon miệng hết.]
"Hai người quen nhau thế nào?"
Môi lướt qua dái tai tôi, mang theo ý trừng mà cắn nhẹ: "Quen bao lâu rồi?"
Nụ hôn nóng bỏng dọc theo cổ trượt xuống: "Em thích cậu ta?"
Tôi giãy giụa muốn đẩy ra, lại bị giữ chặt cổ tay ấn vào cửa kính xe, mặt kính lập tức phủ một lớp sương mờ.
"Sao không nói gì?" Giọng nhuốm vẻ mất kiểm soát khàn khàn.
Anh ơi, phải cho tôi cơ hội nói chứ!
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-lien-hon-tong-tai-nao-yeu-duong-kho-luyen-ky-nang-cay-ruong/chuong-5.html.]
"Hai người đã hôn nhau chưa?" Nụ hôn của trở nên dữ tợn, răng gần như muốn cắn rách da tôi: "Tôi với cậu ta ai hơn..."
"Chát!"
Tiếng tát giòn tan vang lên trong không gian chật hẹp.
Lòng bàn tay tôi bỏng rát, trên má Cố Hà Châu hằn lên vết ngón tay đỏ tươi.
Cả người cứng đờ tại chỗ.
Tôi thở hổn hển, hốc mắt nóng bừng: "Rõ ràng chỉ là bè bình thường..."
Cổ họng nghẹn lại, uất ức và tức giận trào dâng: "Tùy tiện suy đoán tôi, còn không cho tôi cơ hội giải thích!"
Cố Hà Châu chậm rãi nghiêng đầu, yết hầu di chuyển hai lần.
Anh bực bội cúi đầu, sau đó khẽ nói: "Xin lỗi."
Tôi quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khóe mắt vẫn bắt gặp bóng dáng mấy lần muốn mở miệng, đều bị tôi lơ.
Trên màn hình bình luận vẫn tranh cãi gay gắt:
[Một giây địa ngục một giây thiên đường một giây địa ngục...]
[Đáng đời! Nam chính cứ thấy nữ chính ở cùng người khác giới là lại nghĩ là ngoại ...]
[Kiểu đàn ông cảm bất ổn như thế này cũng có người thích...]
[Rõ ràng nữ chính cũng có lỗi mà?]
[Cô em cứ tiếp tục bao che đi, cứ tiếp tục đi.]
[Dù có nói trời nói đất, nữ chính cũng không sai!]
Xe vừa dừng hẳn, tôi liền giật mạnh cửa xe, siết chặt túi xách, không thèm quay đầu mà xông thẳng vào biệt thự.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân vội vã xuống xe của Cố Hà Châu.
Quản gia và dì Lưu tươi cười chào đón.
Dì Lưu xoa xoa tay đang định mở lời: "Phu nhân, tổng giám đốc Cố có phải rất..."
Chưa nói hết câu, bà ấy liếc thấy đường quai hàm căng cứng của tôi, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.
Quản gia khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho bà ấy, cả hai người lặng lẽ lùi sang một bên.
Cổ tay đột nhiên bị kéo lại, lực đạo mang theo sự thăm dò cẩn trọng.
Cố Hà Châu vòng ra trước mặt tôi, cổ áo vest hơi mở, cà vạt lệch lạc treo trên cổ: "Xin lỗi, tôi..."
"Tôi không muốn để ý đến , đừng nói chuyện với tôi."
Bạn thấy sao?