Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
"Bảo bối." Anh thử gọi, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, như sợ kinh thứ gì đó.
"Ừm." Tôi khẽ đáp.
"Bảo bối bảo bối bảo bối."
Anh đột nhiên hứng thú, gọi hết lần này đến lần khác, mang theo sự phấn khích không thể kìm nén.
Bình luận trên màn hình đột nhiên điên cuồng mới, các dòng chữ đủ màu sắc nổ tung trước mắt:
[Oa oa oa sáng sớm đã kích thích thế này không sợ mất mạng sao!]
[Hờ hờ vừa được thả ra từ nhà giam nhỏ đây.]
[Tôi là SVIP, tại sao tôi không được xem!]
[Giọng nam chính gọi 'bảo bối' thật sự quá ngọt!]
[Tai tôi sắp có thai rồi đây này!]
Tôi bị cảnh này cho có chút lúng túng, vừa định chui vào trong chăn trốn, thì bị Cố Hà Châu đỡ lấy sau gáy mà hôn.
[Nội tâm nam chính kiểu: Biết thế ngay lúc mới kết hôn đã dùng cách này phục vụ rồi.]
[Nam chính tưởng bé ngốc thích bá đạo, ai ngờ bé ngốc lại muốn hoàng đế.]
[Tình cảm tiến triển nhanh như chớp ấy! Một đêm bằng cả tháng nỗ lực của nam chính.]
[Chỉ có thể nói là lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực.]
Khi Mạc Quy đẩy chiếc túi giấy da bò về phía tôi, ngón tay xương xẩu rõ ràng của ta gõ lên mặt bàn tạo ra âm thanh có tiết tấu.
Anh ta tựa vào chiếc ghế xoay bọc da thật, ánh phản chiếu của kính mắt vừa vặn che đi ý cười trong đáy mắt: "Đây là toàn bộ tài liệu tôi đã điều tra được."
Tôi nhìn chằm chằm vào mép túi giấy bị sờn, yết hầu không kiểm soát được mà di chuyển.
Từ sau đêm đó, Cố Hà Châu cứ như đã mở ra hộp Pandora, càng ngày càng không thể kiểm soát được.
Bình luận trên màn hình lướt nhanh:
[Trời ơi, có phải bé ngốc vẫn đang lo lắng chuyện bạch nguyệt quang không, không dám tưởng tượng mấy ngày nay nội tâm của bé ngốc phải rối bời đến mức nào.]
[Đau lòng nữ chính.]
[Rõ ràng mà vẫn chìm đắm là đau khổ nhất.]
Ngược lại, tôi không hề đau lòng như bình luận đã đoán.
Một là vì bình luận đã nói, bạch nguyệt quang của nam chính là hiểu lầm, việc hành hạ tôi vì bạch nguyệt quang càng là hiểu lầm.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-lien-hon-tong-tai-nao-yeu-duong-kho-luyen-ky-nang-cay-ruong/chuong-8.html.]
Một lý do khác là, tôi cảm thấy... hình như Cố Hà Châu thích tôi.
"Theo điều tra của tôi mấy ngày nay, Cố Hà Châu quả thật có một bạch nguyệt quang.
Anh ta cố kéo dài âm cuối, đầu bút máy lướt trên tài liệu tạo ra âm thanh chói tai.
Thái dương tôi giật thình thịch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay...
Tim tôi chùng xuống mấy phần, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Chẳng lẽ nội dung mà bình luận từng lướt qua nhanh chóng là do tôi nhìn nhầm sao?
"Cụ thể phát triển đến mức nào thì không rõ lắm, chắc là cảm khá tốt." Mạc Quy đưa tay đẩy đẩy kính, ánh mắt sau tròng kính mơ hồ khó đoán."
[Lần này đến lượt nữ chính đau lòng c.h.ế.t mất.]
[Sự tuyệt vọng của nữ chính trông y hệt nam chính, đây là tướng phu thê sao?]
Tôi một cách máy móc lật mở tài liệu...
Cho đến khi nhìn thấy bức ảnh, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh đến nỗi màng nhĩ đau nhói.
Là tôi.
Cô trong ảnh buộc tóc hai bím, đứng dưới gốc cây tạo dáng chữ V.
"Ha ha ha ha ha!" Mạc Quy cuối cùng cũng không nhịn được cười lên, thân người ngả về phía sau tựa vào lưng ghế, nước mắt cũng chảy ra vì cười.
"Cô trừng tôi gì?" Anh ta lau khóe mắt, rồi lại cố ghé sát: "Tuy nhiên đây chẳng phải là một kết quả tốt sao?"
"Chuyện gì vậy?" Giọng tôi run run: "Rõ ràng chúng tôi mới có giao thiệp gần đây thôi mà."
Mạc Quy hất cằm về phía tôi, ra hiệu tôi nhìn ra sau: "Vấn đề này vẫn nên đi hỏi tổng giám đốc Cố thì hơn."
"Tôi đánh c.h.ế.t cái đồ tiểu tam nhà cậu!" Sắc mặt âm trầm của Cố Hà Châu như mây đen trước bão.
Gân xanh trên trán nổi lên, đột ngột vươn tay định kéo cổ áo Mạc Quy.
[Ha ha ha ha ha ha sao mà buồn cười thế.]
[Anh chàng này hình như hơi lạc lối rồi ấy nhỉ.]
[Giám đốc tập đoàn Cố thị công khai vạch mặt tiểu tam nam!]
Tôi một bước lao lên, dang rộng hai tay chắn giữa hai người, hai tay ghì chặt lồng n.g.ự.c Cố Hà Châu: "Bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Cố Hà Châu rũ mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đen thẫm cuộn trào sự ghen tuông dữ dội, trông như một cún khổng lồ chịu ủy khuất tày trời.
Bạn thấy sao?