1
Năm nay là năm thứ mười tôi và chồng kết hôn.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, chúng tôi có con, còn mở một trung tâm đào tạo vũ đạo thiếu nhi mang thương hiệu riêng, vừa sự nghiệp vừa gia đình đều viên mãn.
Khi đó, tôi rất tự hào, ai bảo phụ nữ sinh con sẽ lỡ sự nghiệp? Nhìn tôi mà xem, chẳng phải mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió sao?
Vượt qua ba năm đầu, mỗi năm thu nhập của chúng tôi đều đạt tới hàng triệu.
Tự hào nhiều năm như thế, mãn nguyện nhiều năm như thế, bây giờ lại bị tát một cái đau điếng vào lòng tự trọng.
Con trai nhận món quà, tối đó vội vã mở hộp trải nghiệm. Nhưng có một chức năng cậu bé không hiểu rõ, hai cha con cứ ngồi đó nghiên cứu.
Đúng là đàn ông, đến ch,et vẫn là những cậu bé lớn xác.
Tôi tự ý cầm điện thoại của chồng lên, định tra thông tin chi tiết về sản phẩm để tìm cách sử dụng, lại thấy một tin nhắn bật lên.
“N,ội y mới đến rồi, hihi, tối mai phải nhẹ tay chút nha ~”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Rồi một tin nhắn khác nhảy ra.
“Anh không rách như lần trước nữa đâu đấy.”
Tôi mở WeChat, còn chưa kịp nhấn vào khung trò chuyện thì đã thấy dòng chữ màu xám hiện lên [Hình ảnh].
Đầu óc tôi trống rỗng.
Nhưng bản tính tò mò ch,et mèo, tôi nhấn vào khung trò chuyện, nhấn vào ảnh nhỏ, chờ tải…
Một trẻ mặc bộ đồ bơi liền mảnh màu trắng, vải vóc ít ỏi, xẻ cao, chụp ảnh selfie trước gương hiện lên.
Hai tay ta giơ điện thoại lên che mặt, cánh tay đặt lên bộ ng,ực đầy đặn, vừa khéo che đi những điểm nh,ạy c,ảm, lại nổi bật khe ng,ực rõ ràng.
Phần eo thon gọn, nhất là chiếc bụng phẳng lì không dấu vết sinh nở như đang gào lên bên tai tôi:
“Nhìn đi, tôi thật trẻ trung!”
Tôi lặng lẽ thoát khỏi khung trò chuyện, vuốt sang trái, đ,ánh dấu là chưa đọc, đặt điện thoại về chỗ cũ.
2
Thời gian là thế đấy, nó mang đến sự già nua, cũng dạy con người ta kinh nghiệm.
Ví dụ như bây giờ, tôi lại có thể giữ sự bình tĩnh đến kỳ lạ, chẳng cần tự thuyết phục gì, giữ bình tĩnh đã trở thành một thói quen.
Lúc này, hai cha con vẫn đang nghiên cứu món quà ở phòng khách.
Tôi đi lên tầng hai vào nhà vệ sinh, ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, xé một miếng mặt nạ và đắp lên mặt. Tôi cần không gian để suy nghĩ.
Thật nực , miếng mặt nạ có tên là “Mặt nạ trai cũ”, chẳng lẽ đang báo trước điều gì?
Ly hôn sao?
Khổng Húc Quang, một người đàn ông trung niên 40 tuổi, hói đầu, béo phì, đứng cạnh tôi, ngoại hình ta đã khiến tôi trông như một bồ nhí bao nuôi. Nếu không phải nhờ bao năm tôi cùng ta xây dựng sự nghiệp, ta lấy đâu ra vốn để những em trẻ trung dính lấy mình?
Ly hôn chẳng phải tôi sẽ dâng hiến tất cả những gì mình dựng cho kẻ khác sao?
Không ly hôn?
Chẳng lẽ tôi phải một mình chịu đựng cảm giác ghê t,ởm? Để Khổng Húc Quang mang một nửa tài sản hậu hôn nhân của tôi đi cung phụng một nhóc?
Dù chọn thế nào, tôi cũng là người thua thiệt.
Khi tôi tắm xong và chăm sóc da xong, Khổng Húc Quang đã ngủ say, nằm nghiêng về phía bên kia giường quay lưng lại với tôi. Điện thoại của ta không còn trên tủ đầu giường, chắc đã giấu dưới gối.
Anh ta ngủ rất ngon, thậm chí còn ngáy.
Nếu là trước đêm nay, tôi sẽ cảm thấy chồng mình thật vất vả. Nhưng giờ đây, tiếng ngáy đó như cả ngàn con vịt đang quang quác bên tai tôi, chỉ khiến tôi thấy chán ghét.
Tôi nhét tai nghe khử tiếng ồn, mở bài Thiên Lý Ơi, ngồi trên ghế sofa cạnh giường, mở WeChat và tìm một cái tên trong danh bạ.
“Hi Hi là thỏ nè.”
Đúng, chính là mặc bộ đồ bơi trắng.
Tôi quen ta.
3
Tôi mở khung trò chuyện với ta, thấy lại lịch sử trò chuyện mới nhớ ra mình kết với ta lúc nào. Một người không quan trọng, đến tên tôi cũng chẳng buồn thêm thích.
Cô ta nhắn: “Chào chị Hà, em là Trần Hi, người vừa phỏng vấn vị trí trợ giảng múa ạ.”
Tôi trả lời: “Chào em.”
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên và duy nhất của chúng tôi.
Bốn tháng trước, ta đến phỏng vấn.
Cô ta xinh đẹp, nhảy múa không tệ, năng lực chuyên môn tốt, không nhận.
Bởi vì trước buổi phỏng vấn, tôi cờ gặp ta trong nhà vệ sinh trung tâm thương mại.
Có lẽ vì xếp hàng lâu quá mà bực bội, khi một bà mẹ dẫn con nhỏ bước ra khỏi phòng, ta lắc đầu, nhỏ một câu:
“Dắt con theo thì đừng ra ngoài gì, chỉ biết phiền phức cho người khác, lề mề…”
Tôi đứng phía sau không gì, trong lòng thật muốn đá ta vào bồn cầu.
Tôi ít khi xem dòng thời gian của bè, cũng chẳng nhớ Trần Hi từng đăng gì.
Tám năm trước, tôi đau đớn đến ch,et đi sống lại trong phòng sinh.
Tám năm sau, con trai tôi đã ôm món quà thích trong phòng ngủ, sung sướng chìm vào giấc mơ.
Còn tôi thì nằm trong tiếng ngáy inh tai của chồng, phải lật xem dòng thời gian của một sắp bị chồng mình xé tan bộ đồ bơi.
Thật kỳ diệu.
Dòng thời gian của Trần Hi chẳng chút e ngại, công khai tất cả sự ngọt ngào, chỉ thiếu mỗi tiết lộ người đàn ông ấy là ai.
Tôi biết , ba tháng trước, họ đã qua lại với nhau.
Ngày hôm đó, họ đi ăn bít tết, loại bít tết Dry Aged mà tôi thích nhất.
90 ngày để lên men, hy sinh 40% phần thịt bề mặt, chỉ giữ lại phần tinh túy nhất ở giữa, đắt đỏ ngon tuyệt. Tôi nghĩ, với công sức của mình đến bây giờ, ăn một miếng bít tết như chẳng phải là xa xỉ.
Nhưng Trần Hi, 23 tuổi, đã dễ dàng ăn .
Họ còn gọi hàu Gillardeau và sâm panh. Ước tính mỗi người hơn 2000 tệ, hai người hơn 5000 tệ.
Một nửa số tiền đó là của tôi.
Trần Hi còn nhận một chiếc xe 718 mui trần mềm, phiên bản trắng phối mui đỏ Bordeaux, kiểu dáng mà các thích nhất. Trong ảnh, đôi chân dài của ta gác lên đầu xe, đẹp mê mẩn.
Chiếc xe ấy, một nửa số tiền, cũng là của tôi.
Trần Hi xuất thân từ một gia đình bình thường, điều này tôi đã biết từ buổi phỏng vấn. Nhưng trong dòng thời gian, ta lại biến thành một “thiên kim tiểu thư chính hiệu”.
Nghĩ đến việc mình là “nhà tài trợ” cho hình tượng tiểu thư nhà giàu ấy, tôi bật giữa đêm khuya.
Tình cảnh đến nước này, tôi còn có thể lật ngược thế không?
Tôi nghĩ… tôi có thể.
4
Trời sáng, tôi giúp Khổng Húc Quang chuẩn bị quần áo, chính bộ mà ấy thích nhất.
Một chiếc áo polo màu tím phối quần xanh đậm, đi cùng đôi giày lười họa tiết logo nổi bật.
Khổng Húc Quang luôn nghĩ rằng mặc thế này trông trẻ trung hơn, thậm chí thích dựng đứng cổ áo polo lên.
Nhưng trong mắt phụ nữ, cách ăn mặc này không thể nào trông dầu mỡ hơn. Tôi chưa từng thẳng với ta, chỉ âm thầm không lấy bộ đồ này ra.
Nhưng hôm nay, ta vui là .
Anh ta chỉnh lại quần áo, đeo chiếc đồng hồ đắt nhất, vừa soi gương vừa với tôi:
“Tối nay đi với giám đốc Lý, chắc họ uống lắm, có khi tôi không về đâu.”
Lúc này là mười giờ sáng một ngày cuối tuần. Giám đốc Lý? Ha, sở nào lại tổ chức họp hành vào giờ này chứ?
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thường:
“Ừ, uống ít thôi, ý sức khỏe. Tối mà về thì về nhé.”
“Được! Nếu về tôi sẽ dạy con bài tập.”
Anh ta đồng ý ngay, diễn xuất thật tuyệt vời.
“Ừ.”
Tôi rạng rỡ, diễn xuất cũng không tệ.
Rồi đúng như tôi dự đoán, Khổng Húc Quang lái chiếc xe đắt nhất của mình và rời đi.
Đàn ông có thể ngốc đến mức nào chứ? Vì một bé chỉ cần một bộ đồ thế này là đã câu , mà liều lĩnh như sao? Đáng sao?
Tôi như thường lệ xem qua tin tức sáng nay, rồi đưa con trai đến lớp học tiếng Anh với giáo viên nước ngoài.
Sau đó, một mình lái xe từ phía Bắc sang phía Đông để gặp một người học lâu ngày chưa gặp.
5
Mạng lưới quan hệ xã hội của người trưởng thành đều dựa trên nguyên tắc có đi có lại.
Tôi dùng năng lực của mình đổi lấy tài nguyên của , dùng mối quan hệ của mình đổi lấy vốn của .
Vì , dù đã lâu không liên lạc, tôi vẫn có thể khiến ấy vui vẻ giúp tôi một lần.
Tôi đứng trong công ty của ấy, bước qua hết phòng livestream này đến phòng livestream khác.
Trong đó toàn là các mảnh mai hoặc các chàng trai cao ráo, là những “idol nhan sắc” đang hot hiện nay.
Mục tiêu của tôi chính là những nam streamer này.
Nhưng xem qua một loạt trai đẹp, không có ai tôi hài lòng. Một vài người dù bề ngoài nổi bật ánh mắt đầy h,am m,uốn, quá rõ ràng.
“Này, bà chủ Hà, khẩu vị của chị bây giờ cao quá nha! Thôi thế này đi, mình đi ăn trưa trước, chị ngắm qua những người qua lại trên đường rồi về chọn tiếp. Chị vừa rồi chắc nhiều quá rối mắt rồi.”
Tôi , gật đầu:
“Được thôi.”
Khi chúng tôi vừa vào thang máy, Khổng Húc Quang nhắn tin. Tôi vừa nhấn nút đóng cửa thang máy, vừa nghe đoạn tin nhắn thoại giả tạo mà ta gửi:
“Không cần đợi tôi, tối nay tôi không về .”
Không về cũng không sao, chỉ cần đừng ch,et ở đó là , không thì toàn bộ tài sản sẽ là của tôi.
Bạn thấy sao?