Sau Tấm Màn Hào [...] – Chương 5

diễn viên mới ấy bị cưỡng bức ngay tại chỗ, tinh thần sụp đổ.

Đạt mục đích xong, đạo diễn liền bí mật gửi đó vào viện điều dưỡng tư nhân.

9

Họ tưởng mọi chuyện sẽ lặng lẽ qua đi.

Trong giới giải trí, lên hay xuống cũng nhanh, mất một diễn viên hay thêm một diễn viên cũng chẳng quan trọng.

Hơn nữa, bối cảnh gia đình diễn viên kia đơn giản, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau.

Để không bị nghi ngờ, bọn chúng dùng điện thoại của diễn viên  để báo bình an cho gia đình.

Chỉ là không ngờ, chính khoảnh khắc chiếc tã ẩn hiện trong video lại hỏng tất cả.

Trước sự nghi ngờ của dân mạng, bọn chúng dùng AI để giả gương mặt diễn viên, nhằm gọi video với mẹ , xóa tan hoài nghi.

Vì đoàn phim không thiếu kỹ thuật AI.

Nhưng mọi chuyện phía sau đã cắt ngang toan tính của chúng.

Không ai trong số họ trốn thoát khỏi án ngồi tù.

Nhóm đạo diễn thừa nhận hết tội, phiên tòa khép lại.

Tôi ngồi lặng im, không quát tháo, không khóc than, chỉ là một màn tĩnh mịch.

Dù hình nặng đến đâu, cũng chẳng thể đổi lại người con vui tươi khỏe mạnh của tôi.

Từ đó, tất cả kẻ chủ mưu, tòng phạm trong vụ án đều phải nhận kết cục xứng đáng.

Vụ án có sức ảnh hưởng rất lớn, đồng thời cũng lột trần mảng tối của giới giải trí.

Cư dân mạng nhiệt liệt ủng hộ, giới nghệ thuật cũng lên án, coi việc giả vờ diễn để quay thật là nỗi ô nhục lớn nhất lịch sử điện ảnh.

Dù trong phim hay ngoài đời, chúng ta đều không vượt ngoài ranh giới pháp luật.

Ngày có phán quyết, tôi nhận một bưu kiện.

Bên trong có một cuốn băng và mảnh giấy: “Xin lỗi, đây là điều duy nhất tôi có thể .”

Góc máy quay khá xa, hình ảnh mờ nhòe đủ để một người mẹ nhận ra con mình.

Tiếng khóc xé lòng, tiếng của đàn ông, sự dửng dưng và khoái trá của kẻ xung quanh…

Một giọng quen thuộc hòa lẫn tiếng nức nở, tôi cố trấn tĩnh nước mắt vẫn không ngừng tuôn.

Tại sao con phải gánh chịu nỗi đau này?

Kết video, hiện lên mấy dòng chữ: “Tôi là fan cuồng của Tống Thần, thường quay lén cảnh hậu trường của ấy. Tưởng đâu lần này cũng giống bao lần trước, chẳng ngờ lại vô ghi lại cảnh tàn nhẫn này. Cảm ơn đã cho tôi thấy đằng sau ánh hào quang của Ảnh đế, là việc ta chà đạp lên sinh mạng một . Cô là một người tốt và con cũng .”

Đoạn phim ghi đầy đủ từ lúc đạo diễn cho rời trường quay để quay cảnh đó, cho đến lúc Tiểu Mạn bị xâm .

Xem một lần, tôi không dám xem lần thứ hai.

Chính khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra, sống sót còn đau đớn hơn cái chết.

Một số vết thương sẽ không bao giờ lành.

Tiểu Mạn tỉnh táo chỉ đôi lúc, nó thường buông rèm thật dày, lặng lẽ ngồi thu lu ở góc tường.

Trong giây phút cuối cùng còn minh mẫn, con bé gắng nở một nụ , tay run run lau nước mắt tôi.

“Mẹ ơi, mẹ đừng lo… Con hơi nhớ bố…”

Con , sống thêm ngày nào là thêm nỗi đau ngày ấy…

Tôi chẳng thể trả lời, chỉ ôm chặt con khóc trong đau đớn.

Khoảnh khắc này, tôi chẳng cần gì nữa.

Khung chat cứ hiển thị “Đối phương đang nhập…”

“Tôi…”

Đêm ấy thật dài, con bé cứ xoay qua xoay lại, cố tìm chút dễ chịu.

Nhưng cuộc đời nó ngắn ngủi, đã khổ đau đến

Tiểu Mạn vốn là đứa trẻ kiên cường, giai đoạn hồi phục đau đớn vô cùng, con vẫn lặng lẽ chịu đựng, không rơi giọt nước mắt nào.

Vì muốn ở lại bên tôi, con đã gắng gượng suốt một tháng, thế là đủ rồi.

Một sinh mệnh tươi đẹp cuối cùng gói gọn trong chiếc hộp vuông vức.

Ngày xuất phát, nắng hiếm khi rực rỡ đến .

Tôi nhớ hôm tiễn chồng ra biên cương, trời cũng đẹp như thế.

Khi đó vừa cưới xong đã phải chia xa, tôi ôm khóc mù mịt, chỉ muốn dọn đồ đi cùng.

Anh xoa đầu tôi: “Đợi về.”

“Anh phải đi đây!”

Tôi cúi chào từ biệt chiến hữu của chồng, mang theo Tiểu Mạn lên đường đến biên cương.

Nếu trên đường đi, tôi gặp phải bất trắc rồi bỏ mạng, đó cũng xem như là nơi tôi nên về.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team Mộng Vân Đường. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...