Say Rượu Gọi Cho [...] – Chương 3

Rồi trong căn phòng quen thuộc đến mức không thể quen hơn này, tôi bắt đầu thu dọn quần áo của mình.

Ồ, trên tủ đầu giường vẫn còn ảnh chụp chung của chúng tôi.

Nhìn vào bức ảnh, tôi rạng rỡ.

Còn Tống Tử Cẩm thì tuy không to như tôi, ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.

Tôi đột nhiên thấy sống mũi cay cay, liền úp bức ảnh xuống.

Lúc này, Tống Tử Cẩm bước vào.

Thấy tôi lôi đồ trong tủ ra, nhíu mày.

Sau đó đưa tay ôm trán, bất lực :

“Vãn Vãn, đừng loạn nữa có không?”

Nghe , nước mắt tôi từng giọt lớn rơi xuống.

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Hai năm, căn nhà này đầy ắp đồ của tôi, sao có thể dọn hết trong chốc lát?

“Vãn Vãn, chỉ đi hai năm thôi mà, đâu phải không quay về?”

“Chẳng lẽ em không thể đợi hai năm sao?”

Tôi im lặng nghe hết câu.

Đôi mắt đen láy thẳng vào , không hề chớp.

Những giọt nước mắt lại rơi xuống, từng giọt từng giọt.

Một lúc sau, tôi ngẩn người mở miệng:

“Vậy… nhất định phải đi sao?”

“Nhất định phải đi cùng học tỷ Hứa Tình sao?”

“Vãn Vãn, đi du học thì liên quan gì đến Hứa Tình chứ?”

“Việc đi có liên quan gì đến ta đâu, đã giải thích với em rất nhiều lần rồi.”

“Anh và ta chẳng có gì cả.”

Cuộc chuyện kết thúc trong không khí nặng nề.

3.
“Cậu dọn đồ ra hết rồi à? Thật sự quyết tâm rồi?”

“Ừ.”

Tôi uể oải, chẳng có chút tinh thần nào.

“Hôm qua hai người có gì không?”

Mã Giai đột nhiên hỏi.

Tai tôi đỏ bừng.

“Không có.”

Mặc dù tôi đã xấu hổ đến mức nũng nịu với Tống Tử Cẩm, thật sự chẳng có gì xảy ra.

Hứ, đúng là tên đàn ông thối tha, không còn nữa rồi.

Rõ ràng trước đây đâu có như .

“Ể, chia tay mà còn chưa bắn phát cuối à.”

Mã Giai xuýt xoa.

“Vậy tôi quay lại tìm ta bắn một phát, cậu thấy sao?”

Tôi trợn mắt lườm ấy.

“Cũng không phải không , haha.”

Mã Giai lên.

“Cậu cưng à, giờ cậu không nên an ủi trái tim thất của tôi một chút sao?”

Nhưng Mã Giai không trả lời tôi.

Cô ấy chỉ tay về một phía rồi ngạc nhiên :

“Kia có phải là Tống Tử Cẩm không?”

Nghe , tôi quay đầu theo hướng ấy chỉ.

Hừ, không phải Tống Tử Cẩm thì còn ai nữa?

ta có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra.

Người ngồi cạnh ta là Hứa Tình.

Tim tôi như bị ai bóp chặt.

Đồ lừa đảo, sáng nay còn với tôi là chẳng có gì với Hứa Tình.

Giờ lại cùng nhau hẹn hò ăn cơm.

Nước mắt rẻ rúng lại lặng lẽ chảy xuống.

“Cậu không sao chứ? Này?”

Tôi cố gắng lau nước mắt đi, lắc đầu, nghẹn ngào :

“Không sao… tôi và ta chẳng còn quan hệ gì nữa.”

“Đúng rồi, chúng ta độc lập, xinh đẹp.”

“Tên tra nam đó thích ở với ai thì kệ hắn.”

“Nghĩ mà tức, trước đây còn tưởng hắn là người tốt, hừ, mù con mắt tôi rồi.”

Tuy miệng , ánh mắt tôi vẫn không kìm mà liếc về phía họ.

Tống Tử Cẩm quay lưng về phía chúng tôi, tôi không thấy biểu cảm của ta.

Nhưng Hứa Tình thì đang .

Chắc họ đang chuyện rất vui vẻ.

Hứa Tình cũng thấy tôi rồi.

Cô ta ngồi đối diện với Tống Tử Cẩm, còn nhẹ nhàng với tôi một cái.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...