Say Rượu Gọi Cho [...] – Chương 4

Tôi cảm thấy ta đang khiêu khích tôi!

Trời đất ơi, bà đây nhịn không nổi nữa rồi!

Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi cầm ngay ly nước lạnh, đứng dậy đi về phía họ.

Chỉ trong tích tắc, ly nước hắt thẳng vào mặt Hứa Tình.

Cô ta kinh hãi, cả người sững sờ, đáng thương đến tội.

“Giang Vãn…”

“Tới mức này là đủ rồi, Giang Vãn.”

Tống Tử Cẩm hét lên với tôi, cả người tôi cứng đờ.

Tống Tử Cẩm cởi áo khoác ra khoác lên người Hứa Tình.

“Xin lỗi sư tỷ, là Vãn Vãn vô lý chuyện.”

“Tống Tử Cẩm, tôi vô lý chuyện?”

Tôi không ngờ ta lại tôi như trước mặt người ngoài.

Cảm giác như trái tim tôi bị bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.

Tống Tử Cẩm không gì, chỉ lặng lẽ tôi.

Tôi cũng không yếu thế, cố ép nước mắt không rơi ra.

Khoảnh khắc hai ánh mắt đối đầu, không khí như đông cứng lại.

Ánh hai người quấn chặt lấy nhau.

Tống Tử Cẩm mở miệng:

“Anh không đi nữa, Vãn Vãn.”

Sau đó quay sang với Hứa Tình:

“Sư tỷ, xin lỗi, đến lúc đó chị gửi lại báo cáo chi tiết cho qua email.”

Tống Tử Cẩm kéo tôi rời đi.

Còn tôi thì đầu óc trống rỗng, vẫn còn đọng lại ở câu “ không đi nữa”.

Anh ấy thật sự không ra nước ngoài nữa sao?

Ngoài cửa sổ xe, đèn neon lấp lánh.

Tôi cắn môi, lén Tống Tử Cẩm hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng xe cũng dừng lại, Tống Tử Cẩm tôi.

Dưới ánh trăng dịu dàng, Tống Tử Cẩm đẹp như ngày đầu tiên tôi gặp ấy.

4.

Tôi và Tống Tử Cẩm quen nhau trong quán bar, nghe thì thật buồn .

Hôm đó trong quán bar ánh sáng mờ mịt, nhạc đập chát chúa.

Tôi vốn chỉ đi cùng Mã Giai thất ra ngoài giải sầu.

Không ngờ lại lơ ngơ va phải một người.

Ngẩng đầu lên , thì ra là Tống Tử Cẩm.

Anh ấy không biết tôi, tôi thì biết .

Tống Tử Cẩm, nam thần nổi tiếng khoa Vật Lý.

Khí chất lạnh lùng xa cách, vẻ ngoài thư sinh mị hoặc, lại còn là học bá nữa.

Nghe gia cảnh cũng rất tốt.

Bao nhiêu hào quang tụ lại một chỗ, không biết đã có bao nhiêu người thầm mến ấy.

Lúc đó, ly rượu trong tay tôi đổ một ít lên áo sơ mi của .

Tôi hoảng hốt xin lỗi.

Rượu thấm vào áo , mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp.

Dưới tác của cồn, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà hôn ấy một cái.

Âm thanh ồn ào xung quanh bỗng chốc như lắng xuống.

Trong mắt tôi chỉ còn lại đôi mắt sáng rực của ấy.

“Thơm không đấy?”

Cơn nóng bừng dâng lên.

Nhưng may là đã uống rượu nên đỏ mặt cũng không đến mức quá lộ liễu.

Đúng lúc đó Mã Giai gọi tôi.

Tôi lập tức co giò bỏ chạy.

Tưởng đâu chỉ là một đoạn ngắt nhỏ.

Ai ngờ hôm sau vào lớp học, Tống Tử Cẩm lại chính là người lên lớp thay!

Tôi ghé tai nhỏ với Mã Giai:
“Sao Tống Tử Cẩm lại đến dạy thay lớp kinh tế quản lý của bọn mình ?”

“Cậu không biết à? Thầy dạy đại số tuyến tính của mình là thầy hướng dẫn của Tống Tử Cẩm đó.”

“……” Tôi có thể là tôi hoàn toàn không biết không?

“Sao thế, có trai đẹp để ngắm mà còn không vui à?”

“Không… không có.”

Nếu không có chuyện xảy ra tối qua, chắc tâm trạng tôi cũng giống mấy nữ dưới lớp.

Thế , đời không có chữ nếu.

Tôi cúi gằm mặt xuống, không muốn để Tống Tử Cẩm thấy.

Làm ơn đừng nhận ra tôi, ơn đừng nhận ra tôi!

Hôm nay tôi không trang điểm, chắc sẽ không bị nhận ra đâu nhỉ?

“Hàng thứ năm, ngồi giữa, trả lời câu hỏi này.”

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, cúi đầu cắn đầu bút.

Cho đến khi Mã Giai vỗ nhẹ vai tôi.

Mặt mũi như táo bón, ấy : “Gọi cậu trả lời kìa!”

Tôi ngạc nhiên đến suýt rơi cằm, chỉ tay vào mình:

“Tớ á?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...