Say Rượu Gọi Cho [...] – Chương 5

Tống Tử Cẩm gật đầu: “Trả lời câu hỏi đi.”

“……”

Tôi nào có biết, dùng chân đá nhẹ Mã Giai để ấy cho tôi xem đáp án.

Nhưng Mã Giai lại lắc đầu, nhắm mắt như mất hết niềm tin vào đời, lẩm bẩm nhỏ:

“Chị em à không phải tôi không muốn giúp cậu, mà cậu tôi có giống người biết đáp án không?”

Tôi chỉ còn biết gượng với Tống Tử Cẩm:

“Anh học trưởng, em… không biết ạ…”

“Vậy em ngồi xuống đi, nghe giảng cho nghiêm túc.”

Tống Tử Cẩm cũng không khó tôi, rồi bắt đầu giảng giải bài.

Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc lên bảng, ấy.

Tôi thề, đây là buổi học đại số tuyến tính mà tôi tập trung nhất từ trước đến nay.

Tiếng chuông hết tiết vang lên.

Đúng lúc tôi nghĩ cơn ác mộng đã qua rồi, Tống Tử Cẩm gọi tôi lại.

“Bạn học lúc nãy không trả lời câu hỏi, ở lại chút, theo tôi lên văn phòng lấy bài tập của thầy Trần phát cho lớp.”

Vậy là tôi bị bao ánh mắt dõi theo, lặng lẽ đi theo Tống Tử Cẩm.

Nhưng trong lòng tôi như đang cháy rực, gọi tôi riêng ra thế này, không phải định tính sổ đó chứ?

Toang rồi toang rồi!

Thầy Trần không có trong văn phòng.

Tôi nhanh chóng chạy tới, tìm tập bài tập của lớp mình, chuẩn bị chuồn.

“Anh học trưởng, em đi trước nhé!”

Tống Tử Cẩm chặn tôi lại.

“Thơm thật sao? Tối qua em còn chưa trả lời đấy.”

Cuối cùng tôi đỏ bừng mặt bỏ chạy khỏi văn phòng.

5.

Tối hôm đó tôi bừng tỉnh từ trong mộng.

Tôi sờ lên trán, điện thoại, mới hai giờ sáng.

Tôi rón rén trèo xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nhìn gương thấy mặt mình đỏ ửng, lại nghĩ tới giấc mơ điên rồ đó, tôi quyết định tắm nước lạnh.

Sáng hôm sau, tôi vinh dự nhận về một trận cảm lạnh kinh điển.

“Cậu điên rồi à, đang giữa thu mà dám nửa đêm tắm nước lạnh?”

Mã Giai vừa đỡ tôi vừa tức giận.

Tôi nuốt nước bọt, nghiêm túc với ấy:

“Nếu tớ là để giải nhiệt, cậu có tin không?”

“Gì cơ, nửa đêm mơ thấy chuyện đó à?”

Tôi chớp mắt rồi gật đầu.

“Cậu có tin không, tớ mơ thấy Tống Tử Cẩm.”

“Cũng dễ hiểu thôi, đồ mê trai bệnh hoạn, chưa từng thấy đàn ông à?”

Tôi lắc đầu, tôi cũng đâu muốn .

Nhưng tôi không ngờ, đó mới chỉ là khởi đầu.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, tôi đều mơ thấy Tống Tử Cẩm.

Ban ngày ấy lạnh lùng xa cách bao nhiêu, thì trong mơ lại quyến rũ phong lưu bấy nhiêu.

Tinh thần tôi ngày càng lơ đãng.

Cuối cùng tôi tuyên bố với Mã Giai:

“Tớ muốn theo đuổi Tống Tử Cẩm!”

Chiếm ấy rồi thì mới thoát khỏi giấc mộng xuân này!

Mã Giai sờ trán tôi:

“Không sốt mà? Sao lại nhảm thế?”

6.
Tôi tìm mọi cách để kết với Tống Tử Cẩm.

Thế mặc kệ tôi nhắn gì, ấy cũng không thèm trả lời.

“Anh có thể dùng sự lạnh lùng của mình để giúp em hạ nhiệt không?”

Hoàng thiên không phụ lòng người, cuối cùng Tống Tử Cẩm cũng trả lời tôi rồi.

Ừm, ấy trả lời một dấu chấm hỏi.

“?”

Mã Giai liếc tôi khinh thường:

“Tống Tử Cẩm không dễ theo đuổi đâu, đừng hy vọng quá nhiều.”

“Còn khó hơn cả việc tôi quay lại với lão Vương đấy.”

“Cậu biết gì chứ, đây không phải một dấu hỏi bình thường.”

“Đây là mầm mống của tôi.”

“Bây giờ ấy nhắn một dấu hỏi, sau này sẽ nhắn nhiều hơn nữa.”

Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu không ngừng phiền Tống Tử Cẩm.

“Đã đọc mà không trả lời? Lạnh lùng tôi cảm lạnh rồi, có thể dùng bảo hiểm y tế của không?”

“Học trưởng, biết giám định bảo vật không? Giúp em giám định xem em là bảo bối của ai không?”

Hôm nay cũng như mọi khi, tôi vô vị gửi cho Tống Tử Cẩm một tin nhắn.

“Dạo này em ngủ không ngon, bác sĩ khuyên em nên nằm lên cơ bụng sáu múi của học trưởng.”

Không ngờ Tống Tử Cẩm lại trả lời.

“Anh không có sáu múi.”

Nhìn thấy ấy mình không có sáu múi, tôi bật đến chảy nước mắt.

Vỗ vỗ Mã Giai đang ngồi cạnh xem phim và khóc như ngốc.

“Cậu xem này, Tống Tử Cẩm ấy không có sáu múi, cậu mau lên diễn đàn đính chính đi!”

Nghĩ một lúc, tôi chậm rãi gõ chữ:

“Vậy học trưởng Tống có mấy múi? Một múi à?”

“6 múi.”

Có tận sáu múi, tôi liền hỏi:

“Vậy lần sau cho em sờ thử không?”

Tống Tử Cẩm không trả lời nữa.

Tôi vẫn còn thấy tiếc nuối, nếu sờ cơ bụng sáu múi của ấy thì…

Mã Giai ghé mắt một cái, mặt đầy ghét bỏ:

“Giang Vãn, cậu là ‘món dầu chiên nhân gian’ hả? Dầu mỡ quá rồi đó.”

Tôi nửa thật nửa , lắc đầu:

“Dù sao người ta Tống Tử Cẩm cũng chịu trả lời tin nhắn của tôi rồi.”

Nhờ nỗ lực ngày ngày không ngừng phiền, cuối cùng Tống Tử Cẩm cũng đồng ý giúp tôi bấm link Pinduoduo.

“Cảm ơn học trưởng, cuối cùng cũng rút tiền rồi.”

“Rút bao nhiêu?”

“200 tệ.”

“……”

Chưa đến hai phút, đột nhiên Tống Tử Cẩm gửi cho tôi một phong bao lì xì.

Tôi sững sờ.

Mở ra xem — 200!

Số tiền lớn!

“Học trưởng, cái này là…”

“Cho em hai trăm, từ nay đừng gửi link Pinduoduo cho nữa.”

“Vậy học trưởng, ngày mai em mời ăn cơm nhé?”

“Không .”

“Á, Pinduoduo đúng là lừa người, nó em là người may mắn nhất cơ mà?”

“……”

Mấy giây sau, Tống Tử Cẩm lại nhắn một chữ “”.

Tôi lập tức chia sẻ với Mã Giai.

“Cậu là, cậu hẹn Tống Tử Cẩm chỉ bằng mấy câu như á? Lại còn bòn của ấy 200 tệ?”

Tôi gật đầu.

“Xem ra mấy định theo đuổi Tống Tử Cẩm là dùng sai cách rồi.”

“Té ra Tống Tử Cẩm lại thích con hài hước!”

7.
Sau khi trang điểm thật lộng lẫy, tôi đứng trước gương ngắm nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của mình.

Tôi thầm nghĩ, lần này chắc chắn sẽ khiến Tống Tử Cẩm đổ gục.

Nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ, tôi đeo túi chuẩn bị ra ngoài.

Tiện tay cầm điện thoại nhắn tin cho Tống Tử Cẩm.

“Em ra ngoài rồi nè, gặp nhau ở cổng trường nhé!”

“Ừm.”

Lúc này ở cổng trường người rất đông.

Sáu giờ tối, đúng vào giờ tan học và đi ăn, người ra người vào như mắc cửi.

Từ xa tôi đã thấy bóng dáng Tống Tử Cẩm nổi bật giữa đám đông.

Ừm, cao thật sự là lợi thế.

Tôi vẫy tay với ấy, rồi trong vô số ánh mắt theo, tôi ngẩng cao đầu bước về phía .

“Tống Tử Cẩm, hôm nay em có xinh không?”

Tôi rạng rỡ , mong chờ nghe một câu khen ngợi.

Đọc tiếp https://vivutruyen.net/say-ruou-goi-cho-nyc-full/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...