Bữa tiệc công ty, sếp uống say, lại còn bị rút trúng thẻ “Nói thật”.
Có người hỏi: “Sếp thích kiểu con như thế nào?”
Sếp trả lời: “Chiều cao 1m68, nặng 49kg.”
Sao chiều cao và cân nặng lại chuẩn đến thế?
Anh ấy nheo mắt, thêm: “Buộc tóc đuôi ngựa.”
Càng nghe miêu tả.
Càng giống… mình!
1.
Sau khi tốt nghiệp, cuối cùng cũng tìm một công việc, không ngờ sếp lại là học đại học của mình.
Ngày xưa người ta đã là học bá, vừa tốt nghiệp đã ông chủ, tiếp quản doanh nghiệp gia đình lớn như .
Đúng là khác biệt!
Hú hú…
May mà hồi đó mình chưa kịp thổ lộ với ấy.
Nhưng tại sao mỗi lần bộ phận tụ tập ăn uống sếp đều tới nhỉ?
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Đồng nghiệp nhau, có chút gượng gạo.
Cố Thời cũng chỉ lặng lẽ ngồi một bên.
Để xua tan không khí căng thẳng, có người đề nghị, “Hay là chúng ta chơi trò thật lòng hay mạo hiểm đi?”
Trò chơi trẻ con như chắc sếp sẽ không chơi đâu, thấy không hứng thú chắc sẽ đi ngay thôi, trong lòng tôi thầm mừng.
Ai ngờ, Cố Thời là người đầu tiên mở miệng hưởng ứng, “Được thôi…”
Thế là mọi người bắt đầu sôi nổi chuẩn bị.
Bầu không khí rất vui, ai cũng chơi rất hào hứng, vài vòng sau đã uống kha khá rượu.
Lúc đầu còn tỉnh táo nên mọi người không dám gì với sếp, mấy vòng sau cũng bắt đầu chuốc rượu Cố Thời.
Khi trò chơi bốc trúng Cố Thời, mọi người đều phấn khích.
Trưởng bộ phận nhanh chóng hỏi, “Chọn thật lòng hay mạo hiểm!”
Cố Thời ngập ngừng một chút, “Thật lòng.”
Có người hỏi: “Sếp, thích kiểu con thế nào?”
Không biết có phải ảo giác của tôi không, cứ cảm giác Cố Thời liếc tôi một cái, rồi thản nhiên , “Chiều cao 1m68, nặng 49kg.”
“Wow, chiều cao cân nặng chuẩn thế.”
Nhiều nữ đồng nghiệp bắt đầu tự tính xem mình có cần giảm cân không.
“Có phải tiêu chuẩn của là có sẵn đáp án không đấy?”
“Phải chăng đáp án nằm trong số chúng ta đây?”
Mọi người càng càng bạo.
Anh ấy nheo mắt, thêm một câu, “Buộc tóc đuôi ngựa.”
Tôi suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Sao càng miêu tả, càng thấy giống mình thế này!
“Vivi, cậu cao 1m68 phải không? Cân nặng cũng tầm đó, còn buộc tóc đuôi ngựa nữa…”
Có đồng nghiệp trêu chọc.
Tôi không dám vẻ mặt của Cố Thời, vội lảng đi, “Ơ thì… tôi nặng 50kg mà!”
Lúc đó mọi người mới thôi.
Lên xuống vài cân thì chẳng ai nhận ra đâu.
Cố Thời liếc tôi một cái, không gì thêm.
2.
Tôi ngượng ngùng giục mọi người nhanh chóng tiếp tục trò chơi, không ngờ lượt tiếp theo lại rơi trúng tôi.
Dĩ nhiên tôi chọn thật lòng, vì trò mạo hiểm của họ chơi quá liều, tôi không dám tham gia.
“Cứ giống câu hỏi của sếp nhé, Vivi, mẫu trai lý tưởng của cậu là gì?”
Cái này…
Từ bé đến lớn tôi chưa từng ai, lần duy nhất có cảm giác rung là hồi đi học, đối tượng chính là Cố Thời.
“Phải thật đấy nhé.”
Tôi nghĩ một lúc, rồi đáp: “Cao trên 1m80, hơi gầy, tốt nhất có chút cơ bụng, tính cách lạnh lùng, lại dịu dàng chỉ với mình tôi thôi…”
Tôi còn chưa xong, có đồng nghiệp đã không nhịn , rằng: “Vivi, thôi cậu khỏi nữa, trực tiếp tỏ với sếp luôn đi.
Nếu cậu hạ vị sếp lạnh lùng nhất công ty này, biết đâu ấy thật sự sẽ dịu dàng với cậu đấy.”
Lại có người hùa theo, “Sếp có đúng không nhỉ?”
Cố Thời liếc tôi một cái, giọng nhẹ nhàng: “Cũng không phải là không thể.”
Tôi: “…”
Kể từ sau buổi tiệc hôm đó, tôi cảm thấy tần suất chạm mặt sếp trong công ty ngày càng nhiều.
Chẳng hạn như lúc tôi đi pha trà để trốn việc, lúc ngồi lười biếng ở bàn việc, lúc ăn trưa ở căng tin, lúc đi thang máy giờ cao điểm, thậm chí ngay cả khi đi vệ sinh cũng có thể gặp ấy…
Trước đây sao tôi không nhận ra, công ty này nhỏ đến nhỉ?
Hơn nữa, lời nguyền gặp mặt sếp dường như không chỉ giới hạn trong phạm vi công ty, ngay cả khi tôi đi xem mặt cũng có thể đụng mặt Cố Thời.
Hồi còn đi học, gia đình tôi lúc nào cũng lo tôi sớm.
Bây giờ tốt nghiệp rồi, lại lo tôi ế, mai sau không lấy chồng, nên đã sớm sắp xếp cho tôi đi xem mặt.
Cuối cùng, sau mấy tháng bị mẹ càu nhàu, tôi đành thỏa hiệp.
“Mẹ con rồi đấy, cậu ấy hôm nay mặc áo khoác xanh lam chắc đang đợi con ở quán cà phê rồi. Nghe cậu ấy tự mở công ty, trẻ trung tài giỏi, con nhất định phải nắm bắt cơ hội, đừng hỏng chuyện của mẹ.”
Tôi hết cách, : “Mẹ, mẹ chưa nghe câu này à? Miệng người mai mối toàn dối, nếu người ta thực sự tốt thế thì đã chẳng cần phải đi xem mặt. Hơn nữa, chuyện xem mặt còn phải xem duyên số nữa chứ, không phải cứ người có điều kiện tốt là hợp với con đâu. Thôi, không nữa, con tới nơi rồi.”
Tôi cúp máy, đẩy cửa quán cà phê bước vào, mắt lướt quanh một vòng.
Không thấy đối tượng.
Khoan đã…
Góc quán có một người đàn ông mặc vest xanh lam đang chăm xem xét một xấp tài liệu.
Chỉ là, sao trông… quen mắt quá ?
3.
Cố Thời dường như cũng cảm nhận ánh mắt của tôi, ngẩng đầu qua.
Tôi…
Dì Tạ của tôi thật giỏi, mai mối mà cũng tìm tới tận ông chủ của tôi luôn!
Chân tôi như bị đóng đinh, không thể nào nhúc nhích.
Nên quay đầu bỏ chạy hay giả vờ thản nhiên đi qua chào hỏi?
Đối diện ánh của sếp, cuối cùng tôi đi tới, ngồi xuống đối diện ấy, “Chào sếp, cũng đến xem mặt à?”
Cố Thời: “???”
Tiếc là lúc đó tôi không nhận ra ánh mắt đầy nghi hoặc của ấy, chỉ ngượng ngùng gượng, “Thật trùng hợp, em chính là người đến xem mặt với hôm nay.”
Hu hu hu, sao Cố Thời không gì? Thật xấu hổ quá đi.
Đúng lúc đối diện có một cốc cà phê, qua không thấy ai vào.
Bạn thấy sao?