Sếp Cũng Đi Xem [...] – Chương 3

Điều khiến tôi bất ngờ là Cố Thời cũng học cùng trường với tôi.

Ngày đầu nhập học, khi thấy ấy, tôi thật sự không thể tin nổi, chỉ biết đứng đó không lời nào.

Anh ấy nở một nụ , “Bốn năm đại học, lại gặp nhau rồi.”

Lúc đó tôi cảm thấy ấy dường như không lạnh lùng đến thế nữa.

Chúng tôi có thể xem là từng trải qua một giai đoạn mập mờ?

Đã từng có thời gian, chúng tôi cùng nhau đến thư viện, cùng tham gia các hoạt của trường, cùng nhau đi thêm ngoài giờ…

Tôi từng nghĩ ấy đối với tôi là đặc biệt.

Nhưng ấy mãi không có thái nào muốn tiến xa hơn với tôi.

Tôi biết hoàn cảnh của Cố Thời không hề đơn giản, thường xuyên có xe sang đến đón .

Còn có một , hay đến trường tìm , tự xưng là vị hôn thê của , mặc dù Cố Thời đã phủ nhận, không thể không thừa nhận, hai người họ trông thật xứng đôi.

6.

“Đang nghĩ gì ? Tập trung đến thế?”

Giọng của Cố Thời kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.

Lúc này tôi mới nhận ra, mình vẫn đang ngơ ngẩn ấy.

Bên đối tác đã rời đi.

Mà tôi thì lại hoàn toàn không nhận ra…

“Đẹp lắm sao?”

Tôi buột miệng trả lời, “Đẹp…”

“Lau nước miếng đi.” Cố Thời đưa tôi một tờ giấy ăn.

Tôi sững người, rồi mới hiểu ra ý ấy.

Trời ơi, thật mất mặt!

Được trả lương gấp ba, sau khi bàn xong hợp tác, đương nhiên tôi phải theo sếp quay lại công ty.

Vừa về tới chỗ , tôi đã nhận ra ánh mắt của đồng nghiệp tôi rất lạ.

Tiểu Lý thần bí thì thầm, “Vivi, cậu với sếp có quan hệ gì không đấy?”

Tôi ngơ ngác, “Không có gì đâu.”

“Vậy sao cậu hôm nay nghỉ phép mà lại về công ty cùng sếp? Nếu mình không nhầm, cậu còn ngồi xe của ấy về mà?”

Tôi đơ luôn.

Nhìn quanh văn phòng, ai cũng đang tôi bằng ánh mắt tò mò, giống hệt như ánh mắt của Tiểu Lý.

“Sao các cậu biết tôi đi xe nào về?”

“Tất nhiên rồi, xe sếp có xịt nước hoa đặc biệt, vừa hay cậu cũng có mùi đó trên người, mà hai người vừa về cùng nhau.”

Tôi: “Lý do này hơi gượng ép thì phải…”

Tôi về phía phòng việc của trưởng phòng…

Quả nhiên, trưởng phòng của chúng tôi cũng là một chuyên gia hóng chuyện.

“Nói đi, trưởng phòng Từ về rồi kể mấy chuyện gì?”

Dưới sức ép của tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra ngọn nguồn.

Thì ra trưởng phòng Từ về công ty đã thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ở quán cà phê… đến mức mọi người đều biết chuyện sếp hứa trả tôi lương gấp ba và thưởng gấp đôi.

Thế là mọi người kết luận: Sếp có phải đang muốn nhân viên của mình đều độc thân giống mình không? Chứ sao lại có thể rảnh rỗi đến mức hoại buổi xem mặt của tôi như thế?

Hiểu rõ hình, tôi lập tức đứng lên, nghiêm túc tuyên bố với mọi người, “Đúng , các cậu đoán không sai đâu, sếp của chúng ta chính là có tâm tư đen tối như thế!”

“Nghĩ xem, tôi với ấy không oán không thù, độc thân bao năm, cuối cùng có cơ hội đi xem mặt, lại bị ấy lấy công việc hỏng, ấy chính là không muốn thấy chúng ta thoát kiếp FA, muốn chúng ta toàn tâm toàn ý dâng hiến cho công việc!”

Tôi vừa dứt lời, cảm giác sắc mặt của mọi người bỗng trở nên kỳ quái.

“Này, sao mọi người bỏ đi hết ?”

Tôi quay đầu lại…

“Xin lỗi sếp, vừa nãy tôi không gì đâu.”

Tôi vội vàng quay về bàn việc…

Trời ơi, người này sao đi không phát ra tiếng thế.

Không biết ấy đã nghe bao nhiêu rồi?

Chỉ nghe Cố Thời cất giọng trầm thấp, “Trong giờ việc không tập trung vào công việc chính, còn ở đây tám chuyện, hủy ba lần lương hôm nay.”

Tôi…

“Sếp, đừng mà!”

Cố Thời lạnh lùng rời đi.

Tôi cảm thấy bế tắc vô cùng.

7.

Buổi tối, về đến nhà, tắm rửa xong, tôi nằm trên giường chơi điện thoại thì nhận một thông báo kết trên WeChat.

Là một tài khoản có avatar hoạt hình, tìm qua số điện thoại để kết .

Tôi nhất thời không biết đó là ai, nên để đó chưa phản hồi.

Nửa tiếng sau, cầu kết lại gửi tới.

Lần này có ghi : “Hạ Dự Cẩm.”

Chỉ ba chữ ngắn gọn khiến tôi nhớ ra ngay.

Chẳng phải là đối tượng xem mặt hôm nay mà tôi đã lỡ hẹn sao?

Khi về đến nhà, mẹ tôi còn hỏi buổi xem mặt hôm nay thế nào, thấy tôi về muộn như , bà chắc chắn tưởng đã có tiến triển tốt rồi.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi đồng ý kết .

“Tôi thật sự xin lỗi, hôm nay bận công việc quá.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...