Sau đó tôi gõ thêm tin nhắn thứ hai, “Chắc cũng giống tôi, bị bố mẹ ép đi xem mặt nhỉ, ha ha.”
Tin nhắn còn chưa gửi đi, bên kia đã trả lời.
“Là tôi chọn địa điểm không tốt, ngày mai có thời gian không? Cùng đi ăn tối nhé.”
Tôi: “…”
Tôi lập tức gửi tin nhắn, kèm theo một câu, “Thật sự không hiểu nổi bố mẹ, đành phải miễn cưỡng đi gặp cho xong.”
“Ăn tối à, mấy hôm nay công ty bận quá, chắc là không có thời gian đâu.”
Bên kia nhanh chóng trả lời, “Không sao đâu.”
Sau đó chúng tôi đều ngầm hiểu mà không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Buổi trưa, tôi ăn no rồi chuẩn bị nằm nghỉ trưa tại chỗ, văn phòng bỗng náo nhiệt hẳn lên.
“Sếp có từ bao giờ ? Đã đưa tới công ty luôn rồi.”
“Cũng xinh đấy, nghe là tiểu thư nhà họ Kiều.”
“Vậy mà hôm qua chúng ta còn rằng sếp độc thân cơ đấy?”
Có người trêu chọc tôi, “Vậy nên ba lần lương tăng ca của Vivi tiêu rồi.”
Tôi tức giận, “Có thể đừng nhắc chuyện đau lòng không?”
Cố Thời bước ra, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Một đi giày cao gót bám theo ấy, “Tối nay đi cùng em dự tiệc nhé!”
“Không rảnh.” Cố Thời đi thẳng đến chỗ tôi, “Dậy, đi gặp khách hàng với tôi.”
Tôi ngơ ngác đứng dậy, phát hiện chạy theo sau sếp có vẻ quen mắt…
Đây chẳng phải là người từng tự xưng là vị hôn thê của Cố Thời hồi đại học sao?
Hai người họ thực sự rất xứng đôi, cả ngoại hình lẫn gia thế.
Cố Thời có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày, “Còn ngẩn ra đó gì?”
Ánh mắt của Kiều Dư Nhược tôi không hề thân thiện, kiểu như tôi đang cướp trai của ấy …
Chị à, em chỉ đang việc thôi, đừng em như thế.
Tôi vội vã đi theo Cố Thời.
8.
Cửa thang máy mở ra, Kiều Dư Nhược vội vàng đuổi theo, Cố Thời lập tức nhấn nút đóng cửa…
Trong thang máy chỉ còn lại tôi và ấy, không khí có chút nặng nề.
Tôi cẩn thận lên tiếng, “Sếp, hai người cãi nhau à?”
Cố Thời liếc tôi một cái, vẫn cau mày, không gì.
Bỏ qua nỗi chua xót thoáng qua trong lòng, tôi mỉm , “Hai người ở bên nhau, cãi nhau cũng là chuyện bình thường, hay là chúng ta chờ Kiều nhé?”
“Dư Vi, từ cấp ba đến giờ, tôi đã bao giờ thừa nhận có bất kỳ quan hệ gì với ấy chưa?”
“Em đã bao giờ thấy tôi thân thiết với nào khác không?”
Cố Thời tôi như thế, khiến tôi bỗng cảm thấy hoảng loạn.
Từ khi tôi chủ xa lánh ở trường học đến khi cùng trong công ty này, chúng tôi vẫn ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện cũ, như thể chưa từng quen nhau.
Nhưng bây giờ, nghiêm túc tôi, giải thích với tôi.
Từ cấp ba đến giờ, em đã bao giờ thấy tôi thân thiết với nào khác.
Có phải đang , tôi là duy nhất từng thân thiết?
Tim tôi đập loạn không kiểm soát, thoáng chốc tôi không nên lời.
May mà thang máy vừa kịp mở cửa.
Cố Thời liếc tôi một cái, rồi bước ra ngoài.
Tôi sững sờ mấy giây mới chạy theo.
Lúc này lại nghe thấy giọng của Kiều Dư Nhược, “A Thời, đợi em với!”
Tôi, “……”
Đúng là kiên trì thật.
Xe đã đỗ sẵn bên ngoài, Cố Thời mở cửa xe không vào ngay.
Tôi còn đang thắc mắc, thì đột ngột kéo tôi lên xe.
Cửa xe đóng mạnh, Cố Thời ra lệnh cho tài xế lái xe.
Kiều Dư Nhược bị bỏ lại bên ngoài.
Nói thật, tôi còn thấy ngại giùm cho ấy.
Nhưng sắc mặt của Cố Thời không tốt lắm, tôi chọn cách im lặng, không thêm lời nào.
9.
Quả thật ấy dẫn tôi đi gặp khách hàng bàn chuyện ăn.
Nhưng theo tôi biết, thương vụ này cũng chẳng cần ấy đích thân ra mặt.
Tổng giám đốc của Tập đoàn Minh Châu là người nổi tiếng khó đối phó.
Cố Thời vừa ngồi xuống, chỉ vài câu đã khiến đối phương rơi vào bẫy.
Đưa ra điều kiện mà đối phương miễn cưỡng chấp nhận.
Dù , cũng mất cả buổi chiều mới ký hợp đồng.
“Đi với tôi đến một nơi.”
Từ sau khi tốt nghiệp và đi , Cố Thời chuyện với tôi rất ít khi dùng ngữ điệu hỏi han, hầu hết đều là mệnh lệnh.
Giờ nghe ấy như , tôi lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Tôi càng không ngờ ấy lại dẫn tôi đến một quán bar.
Tôi biết tâm trạng hôm nay có vẻ không tốt, muốn uống chút rượu cũng là bình thường.
Nhưng…
Sao lại gọi tôi đi cùng?
Hơn nữa còn là quán bar mà trước đây chúng tôi từng thêm cùng nhau…
Hồi còn học, tôi không biết rõ gia thế của Cố Thời, chỉ cảm thấy nhà ấy có lẽ cũng khá giả.
Lúc đó mẹ tôi bị bệnh nặng, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, thời sinh viên tôi đi thêm đủ nghề.
Trong quán bar này, tôi từng bưng bê mang đồ uống, mỗi ngày cũng kiếm vài trăm nghìn.
Quán bar vốn dĩ không phải là nơi yên ổn.
Có một lần, một khách say nhầm tôi là cũ vừa chia tay của ta…
Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, giải thích rõ ràng là , hơn nữa ta say đến mức không còn tỉnh táo, có thể gì tôi đâu.
Không biết vì sao, Cố Thời lúc đó cũng có mặt ở quán, không không rằng đã xông lên đánh người kia một trận…
Cuối cùng, quán bar phải bồi thường chi phí y tế, hai chúng tôi bị giữ lại việc không công nửa tháng để bù lại.
“Sao lại tới đây?”
Bạn thấy sao?