Ba, bốn năm trôi qua nơi này vẫn không thay đổi chút nào.
Cố Thời không gì, bước thẳng vào trong.
Anh gọi một chai rượu vang đỏ, rồi gọi cho tôi một ly cocktail nhẹ độ, không gì, tự mình bắt đầu uống rượu.
Chưa đến nửa tiếng, chai rượu đã vơi một nửa, mặt đỏ bừng, trông có chút say.
“Đừng uống nữa.”
Tôi ngăn tay đang định rót thêm rượu.
Cố Thời ngẩng lên tôi, “Vivi…”
Giọng rất nhỏ, tôi thậm chí không chắc có đang gọi tên tôi hay không.
“Sếp, để tôi gọi điện cho tài xế đưa về nhé?”
Cố Thời ngước đồng hồ, sau đó lại tôi, không biết có phải tôi tưởng tượng không, tôi cảm thấy ấy định gì đó với tôi lại thôi.
“Muộn rồi, em về trước đi.”
Tôi do dự, “Để sếp ở lại một mình ở đây, liệu có phải từ nay về sau tôi sẽ không tăng lương không?”
Cố Thời, “…”
10.
Tôi cảm thấy lý do của mình có phần gượng ép, gượng hai tiếng, gọi phục vụ đổi cho ấy một chai cocktail khác.
Cố Thời không từ chối, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng tôi khiến tôi không thể đoán đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước đến.
“Giám đốc Cố, sao ngài đến đây mà không báo trước?”
Sau đó, ông ta tôi, có chút ngạc nhiên, không gì thêm.
Tôi chợt nhận ra, đây chẳng phải là ông chủ quán bar này sao?
Lúc trước, khi bắt chúng tôi ở lại việc để bồi thường phí y tế, mặt mày ông ta dữ dằn lắm.
Không ngờ lúc chia tay, ông ta còn đưa tôi hai nghìn tệ, đó là tiền công trong thời gian việc.
Cố Thời vốn đã hơi say, sắc mặt thoáng cứng lại.
Tôi dường như thấy Cố Thời – người vốn luôn không biểu cảm – đang cố ý ra hiệu với ông chủ quán bar…
Tôi nhầm rồi sao?
Ông chủ quán bar cũng ngơ ngác như tôi, bởi tôi nghe thấy ông ấy , “Giám đốc Cố, ngài bị đau mắt à?”
Thấy Cố Thời không đáp, ông ta ha ha, quay sang với tôi, “Cô trẻ, tôi nhớ , là người Giám đốc Cố thích. Giám đốc Cố tốt lắm, bao năm nay chỉ đi cùng với thôi… Có phải sắp có tin vui rồi không, ha ha.”
Tôi, “……”
Chỉ nghe thấy Cố Thời nghiến răng , “Ông không muốn ăn nữa hả!”
Lúc này ông chủ quán bar mới nhận ra mình lỡ lời.
Nhìn tôi rồi lại Cố Thời, lập tức bỏ chạy, “À… tôi còn có việc, hai người cứ từ từ uống nhé… Ôi, uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo, nếu sai gì xin bỏ qua bỏ qua ha!”
Ông ta đi rồi, tôi và Cố Thời chìm vào im lặng.
Một lúc sau, tôi mới cất lời hỏi, “Quán bar này, là tài sản của nhà à?”
“…Ừm.”
“Vậy hồi đó…”
Cố Thời, “……”
Dù không , biểu cảm của ấy đã trả lời tất cả.
Trong lòng tôi như có một sợi dây cứ rung lên mãi, tôi vẫn không dám nắm lấy nó.
Tôi cầm ly rượu bên cạnh uống cạn nửa ly…
Cố Thời đột ngột đứng dậy, “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Khi về đến dưới nhà tôi, Cố Thời cùng tôi xuống xe.
“Tôi đưa em lên.”
Tôi không từ chối.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai chúng tôi in trên mặt đất.
Ngày xưa, khi chúng tôi cùng nhau thêm bên ngoài, lúc trở về ký túc xá, cũng từng đi trên những con đường đêm như thế này.
Đến hành lang, tôi thực sự không nhịn nữa, có lẽ mượn chút men rượu vốn chẳng đủ say, tôi đột nhiên hỏi, “Cố Thời, có phải thích tôi không?”
11.
Năm ba đại học, tôi đã muốn hỏi câu này rồi.
Tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi đã rất gần gũi, chắc cũng thích tôi, mãi không xác nhận mối quan hệ. Thêm vào đó, bên cạnh luôn có một xinh đẹp, giỏi giang hơn tôi.
Bạn thân từng , “Thích một người không dễ, huống chi là kiểu người như Cố Thời. Nếu cậu không nhanh tay, bị người khác cướp mất thì hết cách.”
Tôi yếu ớt , “Nhưng chẳng phải những chuyện này thường là con trai chủ sao?”
“Cậu ấy là nam thần, không giống bình thường.”
Được rồi!
Tôi lên mạng đăng bài hỏi: Làm sao để tỏ với con trai thành công?
Câu trả lời thích nhiều nhất: Khi tỏ hãy tặng hoa, cậu thử nghĩ xem, người nhận hoa thường là con , nếu cậu trở thành đầu tiên tặng hoa cho cậu ấy, dù tỏ không thành công, cậu ấy cũng sẽ nhớ cậu cả đời.
Thế là tôi mua một bó hoa…
Hoa hướng dương.
Hôm đó chúng tôi hẹn nhau đi thư viện, tôi vừa xấu hổ vừa mong chờ, giấu bó hoa sau lưng.
Kết quả, tôi đợi cả buổi, chỉ thấy cầm một bó hồng, cùng Kiều Dư Nhược lên một chiếc xe sang.
Nửa tiếng sau, tôi mới nhận tin nhắn của : “Xin lỗi, hôm nay có việc đột xuất, hôm khác mình hẹn lại nhé.”
Tôi buồn bã ném bó hoa vào thùng rác, rồi lại lặng lẽ nhặt nó lên.
Từ đó, quan hệ giữa chúng tôi dần xa cách.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?