Chỉ duy nhất không có hoa hồng đỏ.
Tôi nghĩ một lát, nhắn tin cho Hạ Dự Cẩm, “Hoa đẹp lắm.”
Thử thăm dò xem có phải do ấy gửi không.
Dù sao tôi cũng không có nhiều mối quan hệ với người khác phái.
Anh ấy là người duy nhất tôi tiếp gần đây.
Một lát sau, Hạ Dự Cẩm nhắn lại, “Em thích không?”
Đúng rồi, chính ấy đã gửi hoa sáng nay.
Hạ Dự Cẩm giải thích, “Anh hỏi dì địa chỉ công ty của em.”
Tôi hơi đau đầu, nghĩ liệu lời tôi hôm trước vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
“Cảm ơn vì hoa, không cần phiền phức thế đâu, em đã có người mình thích rồi.”
Nói xong, tôi tắt điện thoại.
Nhìn quanh khắp nơi ngập tràn hoa, đầu tôi càng đau hơn.
“Vivi, ai mà ga lăng dữ ?”
“Đúng là hoang phí quá…”
“À, sếp của chúng ta không phải bị dị ứng phấn hoa à?”
Dị ứng cái gì chứ, nếu tôi đoán không lầm, đống hoa này là do ấy gửi.
Không có sự cho phép của , sao có nhiều shipper vào ?
Trợ lý gọi tôi, “Vivi, sếp gọi cậu vào văn phòng!”
Đồng nghiệp tôi bằng ánh mắt đồng cảm, như thể tôi đang đi chịu chết .
15.
Đẩy cửa vào, tôi phát hiện cả văn phòng tràn ngập hoa…
Đủ loại hoa, đủ màu sắc.
Mỗi cánh hoa đều rực rỡ đến nỗi như muốn nhỏ nước.
Còn phô trương hơn những bó hoa tôi vừa nhận .
Tôi lẩm bẩm, “Nhiều hoa thế này, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”
Cố Thời, “Em không thích hoa sao? Anh cho em xem cho thỏa thích, tan ca bảo người đưa về nhà cho em.”
“Vậy là, những bó hoa mà tôi nhận trước đó, đều là gửi à?”
Lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt Cố Thời thoáng hiện vẻ ngượng ngùng…
Đúng rồi, chắc chắn là ngượng ngùng!
Anh bước đến gần tôi, “Em vẫn thích chứ?”
Người đàn ông tiến sát lại, ánh mắt nửa nửa không của Cố Thời khiến tôi hơi không tự nhiên.
Tôi chớp mắt, “Chỉ có thích một mới tặng hoa, sếp Cố, đang tỏ với tôi à?”
Cố Thời khẽ đỏ vành tai, không gì.
Không nhận câu trả lời, tôi quay người định đi.
Cánh tay bị kéo lại, Cố Thời dùng sức kéo tôi vào lòng …
A…
Mặt tôi đập vào ngực , có hơi đau, theo phản xạ đưa tay xoa xoa.
Ơ, cơ bụng.
Khoan đã, tôi đang cái gì thế này?
Ngẩng lên, Cố Thời đang tôi với ánh mắt nguy hiểm.
“À, thân hình đẹp thật đấy…”
“Giả ngốc, hửm?”
“Giả ngốc gì chứ…”
“Tối qua với em…”
Tim tôi đập thình thịch, chờ Cố Thời hết câu.
Nhưng đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy mạnh.
Kiều Dư Nhược xông vào.
Nhìn thấy cảnh này, tôi nghĩ ấy sắp phát điên rồi.
Trợ lý cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Tôi vội vàng đẩy Cố Thời ra.
Xong rồi xong rồi, khỏi cần đợi đến tan ca, mười phút nữa thôi là tin đồn giữa tôi và sếp sẽ lan khắp công ty.
Nhìn thấy ánh mắt không vui của Cố Thời, trợ lý vội giải thích, “Xin lỗi sếp, Kiều không chịu nghe lời, tôi thực sự không cản nổi…”
Cố Thời, “Bảo vệ công ty càng ngày càng tệ, ai cũng có thể vào.”
Xong rồi xong rồi, lại có một nhóm người chuẩn bị mất việc.
Kiều Dư Nhược thực sự nổi điên, lao về phía tôi định ra tay, “Lại là !”
Cố Thời giơ tay chắn trước tôi.
“Kiều Dư Nhược, có thể điên loạn ở nhà tôi, đừng trò trong công ty của tôi.”
“A Thời! Em đã theo đuổi bao năm nay, mà lại vì ta khiến em mất mặt?”
Cố Thời ánh mắt lạnh lẽo, “Người tôi thích, từ bao giờ đến lượt đánh giá?”
Tim tôi như ngừng đập.
Bảo vệ nhanh chóng lên, Kiều Dư Nhược vừa hùng hổ xông vào giờ đã bị đuổi ra ngoài trong cảnh bẽ bàng.
Tôi cũng nhân cơ hội chạy trốn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tin đồn giữa tôi và sếp lan khắp công ty.
Vất vả đối phó với một đám đồng nghiệp tám chuyện, tôi mở điện thoại ra, thấy Cố Thời đã nhắn rất nhiều tin.
“Em tại sao lại với mọi người là giữa chúng ta không có gì?”
“Sao em không trả lời tin nhắn? Tối qua nhắn tin cho em em cũng không trả lời.”
“Chuyện của Kiều Dư Nhược em đừng để trong lòng, với ta không có bất kỳ quan hệ gì.”
16.
Tan ca về nhà, tôi bị một chiếc xe sang chặn lại ngay trước khu dân cư.
Kính cửa sau hạ xuống, lộ ra gương mặt của một người phụ nữ trung niên chăm sóc rất kỹ, toàn thân khoác đầy hàng hiệu, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
“Cô Dư, lên xe chuyện đi.”
Tôi chần chừ một chút rồi bước lên xe.
Đối phương mở lời thẳng thắn, “Tôi là mẹ của Cố Thời.”
“Cháu chào bác ạ.”
Tôi có chút không hiểu tại sao mẹ của Cố Thời lại tìm đến tôi.
Nhưng… thái độ của bà ấy thì rõ ràng chẳng có ý tốt.
Tôi lấy điện thoại định nhắn tin cho mẹ, bảo bà không cần đợi cơm, tôi về muộn.
Nhưng bà Cố tưởng tôi định nhắn tin cho Cố Thời, “Cô Dư cũng khéo léo lắm, nắm thằng con tôi rất chặt.”
Trong lòng tôi có chút khó chịu, dù sao cũng là bậc trưởng bối, tôi nhịn, không đáp trả.
“Bác tìm cháu để gì ạ?”
Không ngoài dự đoán, chắc chắn là vở kịch điển hình “nhà giàu khinh thường lọ lem”.
Rồi sẽ đưa ít tiền để lọ lem tránh xa nam chính.
Bà Cố còn thêm một câu, “Dư Nhược là con dâu nhà họ Cố định sẵn rồi. A Thời còn trẻ nên nhất thời mê muội, bị quấn lấy sáu năm, nghĩ mình có thể giữ cậu ấy cả đời sao?”
Sáu năm?
Sáu năm này từ đâu ra?
Bạn thấy sao?