Tôi và Cố Thời quen nhau từ cấp ba đến giờ, không phải chỉ sáu năm.
Hơn nữa, chúng tôi chưa bao giờ thực sự là một cặp đôi.
Mãi đến tối qua khi Cố Thời ra những lời đó, tôi mới bàng hoàng nhận ra có lẽ ấy cũng thích tôi.
Nhưng tại sao, bấy lâu nay ấy mới ?
Tôi hiểu rõ khoảng cách giữa chúng tôi, nên không dám cho ấy một câu trả lời.
Không ngờ, mọi chuyện lại đến nhanh thế này.
“Bác còn gì nữa không ạ? Không thì cháu xin phép về nhà ăn cơm.”
Sắc mặt bà Cố thoáng hiện vẻ khó chịu, “Cô không định lễ phép chút sao?”
“Tôi nghĩ tôi không gì thất lễ cả.”
Nói xong, tôi kéo cửa xe bước xuống.
Trong tiểu thuyết ít ra bố mẹ nam chính còn đưa tấm séc lớn để bảo tránh xa.
Đằng này, đến một đồng cũng không thấy, lại còn muốn sỉ nhục tôi.
Về đến nhà, tôi nhắn tin xin nghỉ phép, chưa tắm gội gì mà ngủ thẳng đến tối mịt.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng ồn ngoài phòng khách đánh thức.
Chỉ nghe thấy mẹ tôi đang vui vẻ bên ngoài.
“Con dậy rồi à, mau chuẩn bị đi ra ngoài đi.”
Vừa tỉnh dậy, tôi bước ra khỏi phòng đã thấy Hạ Dự Cẩm – người từng đi xem mặt cùng tôi – đang ngồi trong nhà. Mẹ tôi lại thúc giục tôi nhanh chóng chuẩn bị để đi đâu đó.
“Đi đâu chứ? Hôm nay con nghỉ , không cần ra ngoài.”
Mẹ tôi bĩu môi, “Cậu Tiểu Cẩm đã chờ con cả sáng rồi, không phải hai đứa đã hẹn nhau sao?”
Tôi liếc Hạ Dự Cẩm, tôi từ bao giờ hẹn với ta?
Hạ Dự Cẩm mỉm lịch sự, “Dì à, cháu và Vivi không hẹn trước đâu ạ…”
Mẹ tôi bộ hiểu rõ, “Các con trẻ bây giờ hay bày trò lãng mạn lắm.”
Tôi, “……”
17.
Dưới ánh mắt uy hiếp của mẹ, tôi đành phải cùng Hạ Dự Cẩm ra ngoài.
Ra cửa, mẹ tôi còn vọng theo, “Hiếm khi nghỉ phép, đi chơi với Tiểu Cẩm đi, nếu về muộn thì để cậu ấy đưa con về.”
Dù sao cũng là đối tượng xem mặt, thật sự có chút gượng gạo.
“Xin lỗi, tự tiện đến nhà phiền em.”
“Quả thật là hơi bất ngờ đấy.”
Không ngờ tôi lại đáp như , Hạ Dự Cẩm khựng lại, khẽ gãi mũi, “Em ghét lắm sao?”
“Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần, ghét hay không thì hơi sớm.”
“Nếu không ghét, nghĩ chúng ta có thể tìm hiểu nhau.”
Tôi bỗng quay sang ấy, “Tôi thấy hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Biểu cảm trên mặt Hạ Dự Cẩm cứng đờ, “Không… không có đâu.”
Tôi ta chăm , rồi bất chợt đập tay lên trán, bừng tỉnh, “Lần trước tôi thấy đi cùng Kiều Dư Nhược…”
Gương mặt điển trai của Hạ Dự Cẩm thoáng hiện nét lúng túng.
Không cần ta trả lời, tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cảm giác vừa tức vừa buồn bã trào dâng trong lòng.
Có điều gì đó trong tim tôi nhói mạnh, muốn nắm bắt mà không thể tìm ra.
Tôi vừa định gọi cho Cố Thời.
Nhưng đã thấy ấy đứng cách đó không xa.
Sắc mặt ấy u ám, ánh mắt tôi đầy lạnh lẽo.
Tại sao tôi lại có cảm giác như vừa bị bắt quả tang ?
Cố Thời sải bước tiến đến, “Tôi thật không ngờ, cậu ấm của tập đoàn Hạ thị vừa du học về lại phải đi xem mặt.”
“Cần tôi gọi điện cho lệnh tôn không?”
Biểu cảm của Hạ Dự Cẩm nhanh chóng trở lại bình tĩnh, “Tổng giám đốc Cố, đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến .”
Cố Thời kiêu ngạo nhướng mày ta, “Nhưng đối tượng xem mặt cậu ta lại là tôi, không liên quan sao?”
“Thích ai thì cứ công khai mà theo đuổi, mà giành lấy, đừng thò tay đến trước mặt tôi.”
Cho đến khi Hạ Dự Cẩm rời đi, tôi mới Cố Thời, tự giễu, “Tôi cứ tưởng là mình có sức hút khiến bị thu hút, hóa ra chỉ là kế hoạch, mỹ nam kế… thật coi trọng tôi quá nhỉ.”
Cố Thời bước lên một bước, định kéo tôi lại.
Tôi lùi về sau.
“Cố Thời, mẹ tôi đã lỡ sáu năm, ý đó là sao?”
Thật ra hôm nay tôi cũng định hỏi ấy cho rõ.
Anh ấy đến rồi, thì tốt.
“Mẹ tôi tìm em rồi à?”
“Tôi không nghĩ mình có sức hấp dẫn đến mức khiến Tổng giám đốc Cố lãng phí sáu năm trên người tôi, dù gì chúng ta cũng đã rất lâu rồi không liên lạc, đúng không?”
Tôi mãi mãi không quên , ngày tôi ôm bó hoa muốn tỏ với , đổi lại chỉ là một tin nhắn hủy hẹn.
Những năm sau đó, chúng tôi chưa từng có một cuộc trò chuyện nghiêm túc.
Đây là kiểu sáu năm gì chứ?
18.
Cố Thời không gì, tôi trầm giọng, “Thế giới của các người giàu có tôi không hiểu, xin đừng lấy tôi ra trò nữa, ngày mai tôi sẽ gửi đơn xin nghỉ việc lên công ty.”
Cố Thời bất ngờ nắm chặt tay tôi, “Chúng ta giữa nhau đâu chỉ có sáu năm?”
“Thời cấp ba, chúng ta ngồi cùng bàn, em học không giỏi, còn hay hỏi mấy câu vớ vẩn, mỗi ngày cứ ríu rít khiến đầu tôi phát nổ.”
“Khi điền nguyện vọng thi đại học, tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại chọn cùng trường với em, có lẽ lúc đó đầu tôi có vấn đề, chỉ biết rằng khi gặp lại em ở đại học, tôi rất vui.”
“Từ nhỏ tôi đã bồi dưỡng để kế thừa tập đoàn Cố, Kiều Dư Nhược là đối tượng hôn nhân do gia đình sắp đặt, tôi chưa từng đồng ý.”
“Tôi nghĩ, sau bao chuyện chúng ta cùng trải qua em sẽ hiểu cảm của tôi dành cho em.”
Anh ấy rất nhiều, tôi không biết từ khi nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tuổi trẻ của tôi, tràn ngập những mơ mộng và rối ren, tất cả đều liên quan đến Cố Thời.
Sau này gặp lại ấy ở công ty, ấy lại đối xử với tôi như người xa lạ.
“Lần cuối chúng ta hẹn nhau ở thư viện, tôi đã chuẩn bị một bó hoa để tỏ với em, em lại không đến. Tôi thấy em đi cùng Kiều Dư Nhược…”
Cố Thời lộ vẻ kích , há miệng, cuối cùng chỉ một câu, “Xin lỗi.”
“Hồi đó gia đình đang thủ tục cho tôi thôi học, tôi khó khăn lắm mới có thể học cùng trường với em, dĩ nhiên không muốn rời đi.”
“Tôi cãi nhau với cha tôi, cuối cùng mới ở lại. Tôi háo hức đi tìm em, thứ tôi nhận là sự né tránh của em.”
“Tôi nghe em , em ghét tôi…”
Tôi nghẹn lời.
Đúng là tôi đã từng như .
Nhưng…
Lời con khi tức giận, có cần phải tin không?
“Vậy là chúng ta đã để lỡ nhau như thế? Vậy tại sao bây giờ lại đến tìm tôi?”
Cố Thời cúi đầu, giọng trầm đục, “Em không đi xem mặt, không ở bên người khác.”
19.
Tuổi trẻ bồng bột, chúng tôi thường xử lý mọi chuyện không đủ chín chắn, chỉ toàn tự mình khổ mình.
Tôi và Cố Thời đã hòa.
Anh ấy nghiễm nhiên đến đón tôi dưới nhà để cùng đi .
Chúng tôi công khai xuất hiện ở công ty.
Có đồng nghiệp không phục, “Sếp, không phải công ty cấm đương nơi công sở sao?”
Cố Thời ung dung hạ lệnh, hủy bỏ quy định đó.
Giống như muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã lỡ mất, ngay hôm sau ấy đã đến nhà tôi để ra mắt bố mẹ, không còn chút dáng vẻ lạnh lùng như trước, khiến mẹ tôi vui đến mức không ngậm miệng nổi.
Bố mẹ tôi hoàn toàn hài lòng về , quên sạch Hạ Dự Cẩm mà trước đó từng rất ưng ý.
Vào một ngày đẹp trời, ấy mang sổ hộ khẩu đến nhà tôi.
Tôi bốc đồng đi theo ấy đăng ký kết hôn.
Cố Thời – người gần như không bao giờ đăng bài trên mạng xã hội – đã cập nhật trạng thái với bức ảnh khoe giấy kết hôn: Cuối cùng cũng cưới mình từng thầm mến thuở niên thiếu về vợ.
Tôi hỏi , “Ba mẹ vốn không thích em, định thế nào?”
Cố Thời thẳng thừng lấy ra một xấp giấy tờ, “Đây là toàn bộ tài sản của , bây giờ đã chuyển sang tên em rồi. Nếu họ khó em, em cứ ly hôn với , sẽ ra đi tay trắng.”
“Vivi, sẽ không bao giờ để em rời xa nữa.”
Bạn thấy sao?