Sếp Tổng Biến Thành [...] – Chương 4

Sau khi biết rõ sự thật, Tịnh Tịnh với tôi rằng ở phía tây thành phố có một quán cà phê mèo khá lớn, cuối tuần thường có người mang mèo nhà mình đến đó để xem mắt.

Chỉ là khi ấy , trông có vẻ rất tiếc nuối.

“Được, thứ Bảy tuần này tớ sẽ dẫn nó đi xem mắt.”

Lúc này, tôi để ý thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa sổ hành lang.

Là tôi nhầm sao?

Sau khi tôi tin tốt này cho Tiểu Trình Dục, nó kích chạy nhảy lung tung trong phòng, thỉnh thoảng còn kêu vài tiếng về phía tôi.

Quả nhiên là đến kỳ dục rồi, vẫn là mẹ tốt với con nhất đúng không.

Chỉ là kích thì kích , sao con vẫn không chịu ăn cơm .

Mà mấy ngày nay Trình Dục cũng không còn này nọ về tôi nữa, chỉ là ánh mắt tôi vẫn có chút không hài lòng.

Thứ Sáu hôm đó, vừa nghĩ đến việc ngày mai sẽ dẫn mèo cưng đi hẹn hò, tôi liền không thể ngồi yên ở công ty nữa.

“Hạ Vi.” Trưởng phòng Cao đặt một tập tài liệu trước mặt tôi.

“Tối mai có buổi giới thiệu sản phẩm, đại diện bộ phận chúng ta tham gia nhé.”

“Cái gì?”

Cuối tuần cũng phải tăng ca, có phải là quá đáng lắm rồi không?

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, nỗ lực bình tĩnh : “Trưởng phòng Cao, việc này chẳng phải luôn có người phụ trách riêng sao?”

Trưởng phòng Cao tôi với ánh mắt đầy thông cảm.

“Đây là sắp xếp của cấp trên, còn nguyên nhân cụ thể thì tự từ từ mà ngẫm nghĩ đi.”

Tôi ngẫm nghĩ cái cái quái gì!

Trình Dục chúng ta cùng là cựu sinh viên đại học, sao cứ luôn âm thầm bắt nạt tôi ?

7

“Tiểu Trình Dục, con xem có phải Trình Dục đang nhắm vào mẹ không?”

Tôi ôm mèo nằm trên giường, trong lòng buồn bực vô cùng.

Thấy Tiểu Trình Dục lắc đầu, tôi lại nhen nhóm hy vọng.

“Con không nghĩ sao? Vậy tại sao ấy đột nhiên chỉ định mẹ phải tăng ca?”

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi nghĩ đến một khả năng khác.

Trình Dục, lão bản Trình, thấy thái độ việc nghiêm túc của tôi, nên muốn cho tôi cơ hội rèn luyện.

Ừm, đây là khả năng lớn nhất rồi.

“Tiểu Trình Dục.”

Tôi nâng khuôn mặt tròn xoe của mèo lên, nghiêm túc : “Mẹ nhất định sẽ việc thật tốt, mua cho con thật nhiều thức ăn hạt.”

Sao con lại mẹ với vẻ mặt cạn lời như nữa rồi.

Biết hôm nay chắc chắn sẽ về muộn, tôi đặc biệt để thêm một ít thức ăn hạt.

“Tiểu Trình Dục ngoan ngoãn đợi mẹ nhé, mẹ sẽ cố gắng về sớm.”

Buổi giới thiệu sản phẩm không nhàm chán như tôi tưởng, ngược lại tôi đã học hỏi rất nhiều kiến thức.

Chỉ khi hiểu rõ về các sản phẩm mà công ty mình sản xuất, chúng ta mới có thể đưa ra các chiến lược phù hợp nhất.

“Cô Hạ đúng không?”

Anh Trương, người phụ trách buổi giới thiệu, tìm đến tôi.

“Anh Trương.” Tôi lịch sự gật đầu.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên tôi tham gia một sự kiện như thế này, không ngờ lại có người nhận ra tôi.

Anh Trương rất nhiệt , kéo tôi lại tiếp tục thảo luận thêm một lúc lâu.

“Tham gia xong cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt ạ. Nếu lần sau còn có cơ hội, tôi cũng muốn đến.”

Tôi không phải là lời khách sáo giả tạo, dù sao thì trong xương cốt tôi vẫn là một người công ăn lương cần cù chăm chỉ.

Kiếm tiền mới là sứ mệnh quan trọng nhất của cuộc đời.

Đến khi tôi về đến nhà thì đã mười giờ tối.

“Tiểu Trình Dục.”

Lúc này tôi đã hết sức lực, còn chưa kịp vuốt ve nó, người tôi đã ngã xuống giường rồi. Mệt quá.

Mặc dù là cũng không việc gì tốn sức, việc trí óc thì hao tâm tổn trí hơn nhiều.

“Tiểu Trình Dục, hôm nay mẹ không ôm con ngủ rồi, con tự nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Trong cơn mơ màng, tôi dần cảm thấy một vật nặng đè lên người mình.

Tôi mở mắt ra, thấy Tiểu Trình Dục đang nằm đè lên người tôi.

Tiểu Trình Dục mở to đôi mắt tròn xoe tôi không chớp, cứ như thể đang lo lắng cho tôi .

“A, Tiểu Trình Dục con đáng quá đi.”

Tôi đã hồi phục phần lớn sức lực, trực tiếp ôm nó vào lòng.

“Cuối cùng con cũng không giận mẹ nữa, lại trở về là Tiểu Trình Dục đáng như trước đây rồi sao?”

Tiểu Trình Dục không giãy dụa, chỉ im lặng nằm trong vòng tay tôi.

Trong sự tĩnh lặng ấy, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

8

Không biết có phải tôi ngủ quá say không mà giấc mơ và thực tại dường như sắp lẫn lộn rồi.

Trong giấc ngủ, dường như có ai đó đưa tay vén tóc cho tôi. Nhìn khuôn mặt, hình như là Trình Dục.

Chắc chắn là tôi đang mơ, lại còn là mơ xuân nữa chứ.

Trình Dục sao có thể xuất hiện ở nhà tôi chứ? Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức.

“Alo?” Tôi mơ mơ màng màng nhấn nút nghe, sau khi nghe thấy giọng từ đầu dây bên kia liền tỉnh táo hẳn, cả người bật dậy khỏi giường.

“Trình... Trình tổng?”

Vì quá kích , giọng tôi có chút run rẩy.

“Có chuyện gì sao ạ?”

Giọng Trình Dục hôm nay đặc biệt dịu dàng: “Hôm qua vất vả rồi, tôi nghe người phụ trách sau khi tan họp còn giữ lại chuyện rất lâu.”

Thì ra ấy đều biết cả.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi lẫn lộn khó tả. “Không có gì đâu ạ, đây đều là việc tôi nên mà.”

Nói đi thì lại, Trình Dục sao biết số điện thoại của tôi nhỉ?

Chẳng lẽ ấy thật sự đang âm thầm ý đến tôi?

Nghĩ đến những dấu “dâu tây” rõ mồn một tôi thấy trên cổ ấy hôm đó, tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.

Trình Dục đã có rồi, sao có thể để ý đến tôi chứ?

Với thân phận là ông chủ công ty, có số liên lạc của nhân viên cũng không có gì lạ.

“Cuối tuần này cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng có chạy lung tung.”

Giọng Trình Dục dịu dàng dặn dò càng khiến tôi mê mẩn ấy hơn, ấy quả nhiên vẫn khác biệt với tôi mà.

“Bữa sáng nhớ phải ăn nhé, nếu không cơ thể sẽ có vấn đề đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...