13
Sinh nhật của nam chính, hệ thống lấy cho tôi một tấm thiệp mời.
Cuối cùng tôi cũng gặp nữ chính trong truyền thuyết.
Thịnh Khê.
【Hiện tại nam nữ chính vẫn đang ở giai đoạn mập mờ.】
【Sau khi phản diện hắc hóa, hắn sẽ cùng nữ chính khởi nghiệp, cuối cùng nữ chính chữa lành.】
【Năm năm sau, hắn sẽ tranh giành nữ chính với nam chính. Nhìn chung, cốt truyện vẫn đang đi đúng hướng.】
Tôi chẳng buồn nghe hệ thống lải nhải.
Từ sau lần mắng chửi Trì Triệt, tôi đã bảo người hầu đem hết đồ đạc của hắn ném ra khỏi biệt thự.
Đã đi thì phải dứt khoát, đừng để hắn còn gặp lại tôi thì hơn.
【Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, tiếp tục tỏ vẻ thân mật với Chu Khởi, hiểu lầm.】
【Sau đó khó dễ Thịnh Khê, mắng họ môn không đăng hộ không đối, cũng xem như kích phát tiềm năng nữ chính.】
“Tốt.”
Tôi bước tới bên hồ bơi, đứng trước mặt Chu Khởi.
Ánh mắt cậu ta trợn tròn, hết Thịnh Khê lại tôi, trông như chỉ muốn chạy trốn.
Tôi chặn lại:
“Chu Khởi, hai nhà chúng ta từng có hôn ước từ nhỏ, cậu còn nhớ không?”
Tôi cố nâng cao giọng, khóe mắt thấy sắc mặt Thịnh Khê tái nhợt.
Chu Khởi hoảng hốt:
“Khánh, Khánh tiểu thư, người lớn trước đây chỉ thôi, sẽ không tưởng thật chứ?”
“Hơn nữa, chẳng phải đã có người mình thích rồi sao?”
Tôi theo hướng cậu ta chỉ, tim bỗng chùng xuống.
Trì Triệt mặc đồng phục phục vụ, ánh mắt sâu thẳm tôi chằm chằm.
【Tuyệt! Trong mắt phản diện, chính là loại phụ nữ lăng nhăng, bạc .】
【Tiếp tục chà đạp hắn, mắng xéo nữ chính một thể. Hoàn thành nhiệm vụ rồi.】
Tôi buộc bản thân ngẩng cằm, dùng ánh mắt khinh miệt về phía Trì Triệt:
“Đến một con chó mà cũng xứng?”
Bàn tay hắn cầm khay khẽ run lên.
“Chu Khởi, hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối. Đừng là cậu cũng thích cái loại con khu ổ chuột đó đấy nhé?”
Tôi tiếp tục châm chọc.
Thịnh Khê bỏ chạy, Chu Khởi vội vàng đuổi theo.
【Nhiệm vụ hoàn thành!】
Hệ thống reo vang:
【Một tiếng sau sẽ truyền về thế giới ban đầu, bố mẹ sẽ tỉnh lại!】
15
Hệ thống đi báo cáo.
Tôi không biểu cảm của Trì Triệt, xoay người bỏ đi.
Đi qua hành lang, bất ngờ bị kéo mạnh vào một căn phòng bên cạnh.
Lưng tôi đập vào tường, may mà bàn tay hắn đỡ lấy.
Hơi thở quen thuộc bao trùm.
“Anh… muốn gì?”
Trì Triệt một tay ghì chặt cổ tay tôi lên đỉnh đầu, đôi chân rắn chắc khóa chặt, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Trong bóng tối, hơi thở hắn nóng rát, dồn dập.
“Tiểu thư, tôi thật sự muốn nhốt lại, không cho ai thấy.”
Đầu tôi trống rỗng.
Giọng hắn dính chặt, nóng bỏng và điên cuồng.
Tôi lẽ ra nên biết.
Phản diện vốn là kiểu người u ám thế này, và tôi chắc chắn đã chọc giận hắn thật rồi.
“Anh…”
Chưa kịp hết câu, môi hắn đã hung hăng ép xuống.
Nụ hôn mang theo sự trừng , răng va vào nhau đau nhói.
Tôi giãy giụa, càng vùng vẫy lại càng bị ôm chặt.
Đầu lưỡi hắn thô bạo xông vào, gấp gáp và dữ dội.
“Ưm… buông…”
Mọi lời phản kháng đều bị hắn nuốt trọn.
Bàn tay hắn trượt dọc eo tôi, cách lớp vải vẫn nóng đến run rẩy.
“Nhưng tôi không nỡ…” hắn bỗng dừng lại, thì thầm bên môi tôi, “không nỡ tiểu thư khóc…”
Rồi lại một lần nữa cướp đoạt.
Đầu lưỡi hắn càn quét, liếm cả vòm miệng tôi.
Tôi nghiến mạnh, mùi máu tanh lan khắp khoang miệng.
Trong bóng tối, Trì Triệt dùng ngón cái dính chút máu, định bôi lên môi tôi.
Tôi dồn hết sức tát hắn một cái.
Tiếng chát vang dội trong căn phòng u tối.
Hắn chỉ khẽ, đem má nóng dán vào lòng bàn tay tôi:
“Đánh mạnh thêm chút nữa?”
【Đếm ngược truyền tống: 10 phút】
Âm thanh hệ thống vang lên.
Tim tôi đau nhói, tàn nhẫn rút tay về:
“Trì Triệt, nghe cho rõ, tôi đã chơi chán từ lâu rồi.”
“Nhìn thấy là tôi thấy ghê tởm.” Tôi đẩy mạnh hắn ra.
“Nếu có bản lĩnh thì cứ đi người giàu nhất nước, tôi mới thèm thêm một cái.”
Nói xong, tôi không quay đầu mà lao ra khỏi phòng.
Sau lưng là tiếng nắm đập vào tường cùng tiếng nức nghẹn.
Tôi lau mặt, không hề ngoảnh lại.
Rồi hắn sẽ nữ chính thôi.
Còn tôi, sắp trở về bên bố mẹ rồi.
Bạn thấy sao?