17
Mở mắt ra.
Bố mẹ đang nằm trên giường, dịu dàng tôi:
“Tỉnh rồi à?”
Nước mắt tôi lập tức trào ra, nhào vào lòng mẹ:
“Cuối cùng hai người cũng khỏi rồi.”
“Bảo bối ngoan, thời gian qua con chăm sóc chúng ta, vất vả rồi phải không?”
Lệ rơi như mưa.
Tôi vội lắc đầu:
“Không vất vả chút nào.”
Mẹ dịu dàng lau nước mắt cho tôi:
“Chúng ta về nhà thôi.”
Bên kia đã trôi qua một năm.
Mà ở thế giới của tôi, chỉ mới mười ngày.
Tôi thủ tục xuất viện cho bố mẹ.
Khi ăn miếng thịt kho tàu của mẹ, nước mắt lại không kìm rơi xuống.
“Qua cơn hoạn nạn ắt sẽ có phúc về sau, không sao đâu, bảo bối.”
Mẹ ôm tôi vào lòng.
Tối hôm đó, khi cởi đồ đi tắm, có thứ gì đó rơi xuống nền nhà, vang lên tiếng leng keng.
Nhặt lên, tôi sững người.
Đó là chiếc nhẫn gia truyền của mẹ Trì Triệt.
Tôi từng nghe hắn qua.
Hắn nhét vào túi tôi từ bao giờ ?
Chiếc nhẫn dưới ánh đèn ánh lên sắc sáng dịu, vòng trong khắc hai chữ “QC”.
Tôi hoảng hốt nhét nó thật sâu vào ngăn kéo.
Ép bản thân quên hết những chuyện đã xảy ra ở bên kia.
Tôi trở lại với cuộc sống thường nhật, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tìm việc, thực tập.
Thế , một hôm trời mưa, khi đi ngang qua vũng nước, bước chân tôi bỗng chậm lại.
Như thể giây tiếp theo sẽ có người ngồi xổm trước mặt, trầm giọng :
“Tiểu thư, tôi cõng .”
Khi gặp món ăn mình không thích, theo phản xạ tôi liền đưa cho người bên cạnh.
Đồng nghiệp tôi sững sờ:
“Cái này… chẳng phải hơi mờ ám sao?”
Tôi vội vàng lấy lại, lí nhí xin lỗi.
Đêm có sấm chớp.
Mỗi lần choàng tỉnh, tôi đều đưa tay tìm bên giường, chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo.
Đến lúc nhớ lại, tôi mới giật mình nhận ra… khi ấy, cái thứ mềm mềm cứng cứng mà mình chạm , rốt cuộc là gì.
Tôi lắc đầu.
Đuổi hết những ký ức đó ra ngoài.
【Đinh—】
Âm thanh điện tử quen thuộc nổ tung trong đầu:
【Khẩn cấp triệu hồi! Phản diện từ chối tranh giành, độ sụp đổ cốt truyện 99%!】
“Cái gì?”
Hệ thống thở dài bất lực:
【Rốt cuộc tôi đã chạm đến ai mà bị chơi thế này!】
【Đã sáu năm rồi mà Trì Triệt vẫn chưa sự với nam chính.】
Hệ thống tức tối gào lên:
【Ký chủ, có thể quay lại tiếp tục kích thích hắn không?】
Tôi theo bản năng từ chối:
“Nhưng bố mẹ tôi…”
【Yên tâm, tốc độ thời gian ở thế giới song song khác nhau, xong nhiệm vụ sẽ đưa về ngay! Không mất bao lâu đâu.】
Nghĩ tới những điều tàn nhẫn tôi từng với Trì Triệt.
Chắc chắn hắn đã hận tôi đến tận xương tủy.
Quay lại… có khi tôi còn bị hắn báo thù chết mất.
Tôi do dự lắc đầu:
“Thôi khỏi.”
【Nếu tiến độ mãi dậm chân tại chỗ, phản diện sẽ bị cưỡng chế xóa bỏ.】
“Gửi tôi đi ngay!”
【Rồi, truyền tống bắt đầu!】
18
Tôi lại quay về rồi.
Ánh đèn trên trần sáng chói khiến tôi phải đưa tay che mắt.
Bên cạnh vang lên những tiếng xì xào:
“Trình Tiểu sao lại về nước , nhà ta chẳng phải đã sản rồi sao?”
“Không rõ nữa, đây không phải tiệc do Tổng giám đốc Trì tổ chức à.”
“Nghe năm đó Trình Tiểu từng bao nuôi ta, mà ta cấm mọi người nhắc đến cái tên này. Chắc hận không thể chết ta ấy chứ?”
“Vậy mà còn dám vác mặt đến hội học?”
Tầm mắt dần thích ứng với ánh sáng.
Ngay trước mặt, tôi chạm phải ánh của Trì Triệt.
Sáu năm trôi qua, hắn đã chẳng còn là cậu nhóc nghèo non nớt ngày xưa nữa.
Bộ vest cắt may tinh xảo tôn lên bờ vai rộng, vòng eo thon gọn. Sau cặp kính gọng vàng, ánh mắt hắn lạnh nhạt, xa cách.
Bên cạnh là Thịnh Khê, mặc váy trắng, dịu dàng lòng người.
Quả thật, rất xứng đôi.
Không hiểu sao, trong lòng tôi lại nhói lên chút chát chúa.
Tôi hít sâu, siết chặt ly rượu, theo chỉ dẫn của hệ thống mà đi thẳng về phía hắn.
Nhưng lại bắt gặp đường viền quai hàm hắn căng chặt, ánh mắt u ám.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, gân xanh hằn rõ.
“Tôi qua đó… sẽ không bị chết chứ?”
【Không đâu.】
Hệ thống ngừng lại một chút, giọng nghe có phần kỳ lạ:
【Nhưng mà… hắn đúng là hận không thể chết đấy.】
“Vậy giờ tôi quay đầu bỏ chạy còn kịp không?”
Không kịp nữa rồi.
Bởi vì Trì Triệt đã mở lời trước tôi một bước:
“Đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Xung quanh lại rộ lên tiếng bàn tán:
“Tặc, tin đồn quả nhiên không sai nhỉ?”
“Tổng giám đốc Trì kia rõ là nghiến răng nghiến lợi.”
“Có vẻ tiểu thư Trình tiêu đời tối nay rồi.”
“Cô ta tự tìm nhục vào người chắc?”
Xàm!
Bạn thấy sao?