Coi như tôi lo chuyện bao đồng.
Tôi quay sang Chu Tiểu Bảo:
“Tôi có thể cho cậu một khoản tiền đủ sống, cậu muốn gì tôi cũng không quan tâm.”
Ánh mắt cậu ta sáng lên, lập tức hiểu ý tôi.
Đúng giờ tan tầm, tôi lặng lẽ theo sau hai mẹ con họ rời khỏi công ty.
Trước cửa công ty, tôi thấy mẹ tôi ôm lấy tay Chu Quang Tông, vừa khóc vừa mếu:
“Tiểu Tình còn bắt em ly hôn với nữa, em đã theo thì cả đời này là người của rồi, sao có thể ly hôn chứ?”
Chu Quang Tông nghe liền chửi tôi từ đời ông bà tổ tiên.
Tôi đứng đó, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Trên đời này, quả thật có loại người gọi là “quỷ theo hầu”.
Tôi không bận tâm tới nhà họ Chu nữa.
Họ cũng yên lặng một thời gian khá lâu.
Tôi thám tử tư theo dõi, biết Chu Quang Tông và mẹ tôi đã đưa Chu Tiểu Bảo ra nước ngoài phẫu thuật chuyển giới.
Một năm sau, Chu Tiểu Bảo trở về.
Sau khi hồi phục, cậu ta lập tức đi tìm người 0 trong kiếp trước, hai người thuận lợi đến với nhau.
Có lẽ, cậu ta thật sự muốn đàn ông.
Tôi cứ ngỡ chuyện đã kết thúc — rồi Chu Tiểu Bảo bị bắt.
Cậu ta người 0 đó, sau đó còn chém chết Chu Quang Tông và bà nội. Mẹ tôi thì bị thương nặng, dù đưa đến bệnh viện không qua khỏi.
Tôi sững người, nghĩ lại thì cũng không bất ngờ.
Với từng đó mạng người, Chu Tiểu Bảo bị kết án tử hình.
Tôi đến trại giam gặp cậu ta.
“Tại sao?” – tôi hỏi – “Cậu không phải đã như mong muốn, trở thành đàn ông rồi sao?”
“Hắn ta thích đàn ông. Tôi cố gắng thay đổi tất cả để trở thành đàn ông, mà cuối cùng hắn lại tôi không phải đàn ông thật sự, còn muốn lấy vợ sinh con. Hắn đáng chết!” – giọng Chu Tiểu Bảo tràn ngập oán hận.
Tôi nhíu mày:
“Thế còn gia đình cậu?”
“Nếu không phải họ suốt ngày lải nhải bên tai tôi, nếu tôi là con trai thì sẽ thế này thế kia, tôi cũng không nghĩ đến chuyện đổi giới.”
“Tôi đàn ông rồi, cũng chẳng thấy dễ sống hơn. Không có nhà, không có gì trong tay. Nếu tôi là con , còn có thể gả đi lấy chồng. Nhưng giờ thì cái gì cũng tan nát hết rồi.”
“Tất cả bọn họ đều đáng chết!”
Cậu ta trừng mắt đỏ ngầu tôi, lao tới gào lên:
“Người đáng chết nhất là chị! Chị biết con dễ sống hơn, tại sao không ngăn tôi lại?!”
Cuối cùng, cậu ta bị lính canh kéo đi.
Tôi chỉ thấy nực , không biết gì.
“Có chuyện gì thế?” – Trần Thần thấy sắc mặt tôi không tốt khi ra khỏi trại giam, lo lắng hỏi.
Tôi quay đầu về phía trại giam, khẽ :
“Tớ cho cậu ta tiền chuyển giới vì tưởng cậu ta bị rối loạn nhận thức giới tính, tưởng rằng cậu ta thật sự muốn đàn ông. Không ngờ… cậu ta chỉ là đang trốn chạy.”
Hai kiếp người, cậu ta đều muốn đàn ông. Tôi cứ tưởng đó là lựa chọn rõ ràng, ai ngờ cuối cùng chỉ là vì yếu đuối.
Lúc còn là con thì nghĩ đàn ông sẽ dễ sống hơn. Làm đàn ông rồi, lại thấy phụ nữ mới sung sướng.
Làm người… nào có ai dễ sống?
“Thôi kệ đi. Cầu cho kiếp sau cậu ta con lươn bảy sắc cầu vồng, vừa đực vừa cái, trải nghiệm cho trọn.” – Trần Thần .
Tôi bật , ngẩng đầu lên bầu trời xanh thẳm.
Tôi vẫn phải cảm ơn cậu ta.
Không còn nhà họ Chu, tương lai của tôi sẽ không còn u ám nữa.
Bạn thấy sao?