Nhưng Uyển Ý từng , Phó Ngôn Triết mồm mép độc địa, bụng dạ khó dò, khiến người ta sợ.
Cô ấy không có ấn tượng tốt gì, sau khi kết hôn còn chủ cắt đứt liên lạc.
Làm sao có thể chỉ sau một đêm đã thay đổi, không những bên nhau mà còn chuẩn bị kết hôn?
“Anh dối! Cô ấy cố ý lấy Phó Ngôn Triết ra để chọc tức tôi đúng không?!”
Rõ ràng hôm Phó Ngôn Triết xuất hiện, Hứa Uyển Ý vẫn còn rất để tâm đến , còn vì mà tìm Ôn Tình chuyện.
Cô ấy không thể nào dễ dàng mở lòng với người khác như .
Quản gia chỉ nhún vai, bất đắc dĩ, rồi đưa một đoạn video.
Đầu bên kia, Phó Ngôn Triết vừa đeo nhẫn cho Hứa Uyển Ý.
Pháo hoa rợp trời, họ ôm nhau trong hạnh phúc.
“Thưa ngài, tôi khuyên ngài đừng tự đề cao bản thân nữa. Cả thế giới này không phải xoay quanh ngài. Càng không có ai vì muốn chọc tức ngài mà sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời mình. Điều quan trọng nhất với ngài bây giờ là — xóa ngay Tinder và mấy app hẹn hò đi.”
Rầm một tiếng.
Quản gia đóng sập cửa sổ liên lạc.
Gió cuốn lá rơi đầy, mưa lớn cũng vừa đổ xuống từ bầu trời xám xịt.
Lê Tiêu đứng trước cửa, không chịu rời đi, như đang tự hành hạ bản thân dưới màn mưa tầm tã.
Từng suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng bừng tỉnh.
Anh gọi thư ký tìm đội truyền thông chuyên nghiệp, ghi lại cảnh “vô ” bị mưa dầm ướt sũng, thê thảm đau khổ.
Sau đó còn biên soạn bài viết, gửi cho truyền thông giải trí để tạo làn sóng dư luận.
Không phải chỉ là xem ai thể hiện rầm rộ hơn sao?
Phó Ngôn Triết tặng ấy pháo hoa trong mưa.
Vậy sẽ vứt bỏ tự tôn, để cả thế giới biết — để người ta kể lại cho nghe — rằng vì muốn níu giữ , đã đứng trong mưa lớn đến nhường nào.
Dưới sự hỗ trợ của đội seeding, tin tức nhanh chóng leo lên top hot tại thành phố.
Trước kia, chỉ cần thấy trầy xước nhẹ, Hứa Uyển Ý đã đỏ mắt vì đau lòng…
Nhưng lần này, Hứa Uyển Ý lại mãi không quay về, cũng không liên lạc với .
“Chẳng lẽ độ hot vẫn chưa đủ? Tiếp tục đẩy tin! Kéo cả Phó Ngôn Triết vào!”
Dù không muốn, cũng phải thừa nhận — ba chữ “Phó Ngôn Triết” thu hút hơn nhiều.
Tin đồn tam giác cảm giữa họ thậm chí còn leo lên hot search.
Thế đến chiều hôm sau, vẫn không có bất kỳ tin tức gì từ Hứa Uyển Ý.
Cuối cùng chịu không nổi mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, đã nằm trong bệnh viện. Bên giường không có Hứa Uyển Ý lo lắng chờ tỉnh dậy — mà là hai cảnh sát đang đứng đó.
“Chúng tôi nhận đơn tố cáo, bị nghi ngờ tham ô công quỹ và lộ bí mật quốc gia. Nay theo pháp luật triệu tập hợp tác điều tra.”
Bên cạnh còn có cả luật sư mà Hứa Uyển Ý đến.
Cô không phải không thấy những tin tức giả tạo ra.
Chính vì thấy rồi, mới đổi ý — không cho cơ hội âm thầm vá lỗ hổng tài chính, mà lựa chọn báo cảnh sát thẳng thừng.
“Cô ấy… không để lại lời gì cho tôi sao?”
Lê Tiêu không thể chấp nhận nổi, níu lấy tay áo luật sư, không chịu rời đi.
Trên mặt luật sư thoáng hiện sự kinh ngạc.
“Quả nhiên Hứa đoán đúng.”
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Lê Tiêu, luật sư chuyển lời lại từ Hứa Uyển Ý:
“Anh ồn ào quá, im miệng đi.”
Thì ra, một khi phụ nữ đã hết … cũng sẽ tuyệt đến .
Tôi bị trai gọi ra ngoài vào buổi chiều hôm đó.
Anh đột ngột khoác vai tôi, muốn đưa tôi đi ăn.
Là món theo mùa, nên phải chạy sang khu khác trong thành phố.
Anh vốn hay mấy chuyện “ngẫu hứng” kiểu , tôi rảnh rỗi nên cũng chẳng nghi ngờ gì.
Tới nhà hàng ngoài trời, lấy cớ đi vệ sinh rồi biến mất.
Tôi ngồi một mình chờ khá lâu, chỉ chờ thấy… tiếng nhạc trữ vang lên.
Ánh đèn tập trung về sân khấu.
Phó Ngôn Triết ôm đàn guitar bước ra, gảy dây, khẽ hát.
Bên cạnh có người đẩy bánh kem và hoa đến bên tôi.
Khi bài hát kết thúc, bước xuống sân khấu.
“Hứa Uyển Ý, lời hôm qua để lại lần nữa.”
Dưới bầu trời sao lấp lánh, thẳng vào mắt tôi.
“Anh thích em. Trước đây đã thích, và vẫn luôn thích.”
Trước mặt tôi, là một chiếc nhẫn sapphire xanh biếc.
Anh đột ngột biến mất là để đi tìm món quà này, chuẩn bị sân khấu này.
Vì khi còn nhỏ, dưới ánh trăng sân khấu, tôi từng ngây thơ lãng mạn rằng — bắt đầu và kết thúc đều phải trang trọng.
Nên lần này, bù lại cho tôi một nghi thức trọn vẹn.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, là đúng mẫu tôi từng nguệch ngoạc vẽ trong cuốn sổ của mình.
“Anh biết em vừa bị tổn thương, không dễ gì tin lại vào cảm thật lòng.”
“Yên tâm đi, tỏ không phải để ép em trả lời, chỉ là muốn với em — đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dù em ngốc nghếch, em xứng đáng ai đó chân thành trân trọng.”
Một người độc miệng như , hiếm khi mấy lời sến súa, nên phải pha thêm chút trêu chọc để giảm bớt ngượng ngùng.
Thế tôi thấy , dưới ánh pháo hoa, bàn tay đeo nhẫn của … khẽ run.
“Anh đúng là chẳng có gì đặc biệt cả.”
Ngón tay khẽ siết chặt.
Tôi cong khóe mắt :
“Nhưng mà, cái… mắt người rất tốt.”
Tôi giật lấy nhẫn, đeo vào tay, ngẩng lên ngắm dưới pháo hoa.
“Thứ đẹp thế này, đúng là chỉ hợp với đôi tay xinh đẹp như của em thôi.”
Phó Ngôn Triết sững người.
Người trai mất tích bấy lâu đột ngột xuất hiện đúng lúc, đẩy nhẹ Phó Ngôn Triết.
“Này, người độc miệng như cậu mà em tôi còn chịu lấy lại, không định lên ôm một cái cảm ơn à?”
Bạn thấy sao?