Phó Ngôn Triết lại chẳng tìm thấy vẻ thản nhiên thường thấy, chỉ tôi, thở cũng có chút căng thẳng hơn.
“Anh có thể ôm em không?”
Trước đây chưa từng thấy lễ độ như thế.
Nghĩ kỹ thì — đúng là như .
Bao năm quen biết, chưa bao giờ vượt quá giới hạn khi tiếp với tôi, luôn rất tôn trọng.
Tôi nhào vào lòng , ôm chặt lấy.
“Anh đẹp trai thế này, em chẳng thiệt gì cả.”
Mọi người đúng là quá xem thường tôi rồi.
Tôi vốn không phải kiểu rụt rè sợ hãi.
Khi Lê Tiêu, tôi từng chân thành, có thể cho đi tất cả. Nhưng khi nhận ra không xứng, tôi có thể lập tức buông tay, đi người khác.
Dù là Lê Tiêu trong quá khứ, hay là Phó Ngôn Triết ở hiện tại — chia tay đều không khiến tôi tiếc nuối.
Vì tôi luôn dám chân thành, và cũng luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm cho lựa chọn của chính mình.
Cuộc đời vốn dĩ là tập hợp của vô vàn khoảnh khắc rực rỡ, lãng mạn và ấm áp.
Lại ôm một soái ca về, buổi tối tôi ăn ngon miệng hẳn, một miếng bít tết cũng ăn sạch sẽ.
Ngược lại Phó Ngôn Triết cứ như người ngơ ngác, phản ứng chậm nửa nhịp, thỉnh thoảng lại ngồi một mình.
Anh tôi lắc đầu:
“Xong rồi em à, vận đào hoa của em đúng là thảm thật. Thằng trước thì tồi, thằng này thì trông có vẻ… đần đần.”
“Đần thì đổi tiếp thôi.” Tôi thản nhiên đáp.
Phó Ngôn Triết lập tức nghiêm túc trở lại, nắm lấy tay tôi.
“Em còn muốn đổi nữa à? Tay em, cổ em đều đã bị khóa lại rồi. Cả đời này phải ở bên .”
Phản ứng của tôi và trai là cùng run lên.
Sợ nhất là người “đàng hoàng” đột nhiên lời sến súa.
Bữa cơm kết thúc, Phó Ngôn Triết do dự một lúc rồi vẫn quyết định kể tôi nghe chuyện về Lê Tiêu.
Anh vốn không muốn , sợ tôi mềm lòng quay lại vì bị Lê Tiêu giở trò.
Nhưng cũng không muốn giấu tôi.
Tôi , chọc ngón tay vào má .
Hồi nhỏ tôi đã muốn thế, khi đó quá nghiêm nghị, tôi không dám. Nay thì như ý.
“Không ngờ chủ tịch Phó của chúng ta cũng có lúc thiếu tự tin nhỉ?”
Tôi lấy bản tổng hợp tài chính đã chuẩn bị kỹ đưa cho .
Cũng coi như trải nghiệm cảm giác “nữ tổng tài”.
“Ban đầu em không muốn lớn chuyện, ta dám vươn tay đến cả chỗ của em — thì phải cho một bài học!”
Tôi là người chủ báo cảnh sát.
Phó Ngôn Triết còn mang đến cho tôi tin nóng hơn.
Nhờ vào mối quan hệ của ba tôi, Lê Tiêu từng lấy cơ hội hợp tác với đơn vị chính phủ.
Dự án đó có độ bảo mật rất cao, nhân sự lựa chọn kỹ càng, mà Ôn Tình giữa chừng quay về, lợi dụng ánh hào quang “bạch nguyệt quang” chen chân vào dự án.
Cô ta với Lê Tiêu rằng mình từng bị ông chủ khởi nghiệp chung phản bội ở nước ngoài.
Sự thật thì không phải — ta trở về lần này là do chính ông chủ kia cử về, nhằm tiếp cận dự án mật này.
Khi Phó Ngôn Triết điều tra ra thì một phần tài liệu đã bị rò rỉ.
Lê Tiêu là người phụ trách, lại chính tay dẫn Ôn Tình vào — không thể thoát khỏi trách nhiệm.
“Điều mấu chốt là — bằng chứng lại chính do Ôn Tình gửi đến.”
Một mặt ta thân thiết phối hợp với Lê Tiêu như đồng hành năm xưa, mặt khác lại giữ bằng chứng để lo đường rút lui cho mình.
“Anh đến chậm một bước — ta đã cao chạy xa bay.”
Giọng Phó Ngôn Triết đầy áy náy.
Còn tôi thì chỉ cảm thán: đúng là sống với ai, thì cuộc đời sẽ rất khác.
Ở bên Lê Tiêu, tôi cảm thấy của còn thua bè — đối xử tử tế với bè, lại khiến tôi phải chịu thiệt.
Còn Phó Ngôn Triết thì khác.
Người đàn ông cứng rắn như , khi trở thành trai lại biết áy náy, biết mềm mỏng.
“Không sao cả, ta đã đi rồi thì kệ đi. Là công dân, chúng ta đã hết trách nhiệm rồi.”
Chuyện còn lại, giao cho quốc gia.
Dù có không truy bắt , thì Ôn Tình cũng vĩnh viễn không thể quay lại mảnh đất đã sinh ra và nuôi lớn ta.
Từ đó về sau, chúng tôi không còn nghe tin tức gì về Ôn Tình nữa.
Ngược lại là Lê Tiêu — người mất hết cả lẫn tiền, vào tù mà vẫn không yên phận, thường nhờ người chuyển lời muốn gặp tôi.
Tôi dĩ nhiên chẳng thèm để ý.
Mấy năm sau, ta ra tù, việc đầu tiên là đến tìm tôi.
Cảnh còn, người đổi. Quản gia lại lần nữa từ chối ta ngoài cổng.
“Phu nhân và tiên sinh đi du lịch rồi!”
Vâng, tôi và Phó Ngôn Triết đã kết hôn.
Chúng tôi nhau, hiểu nhau.
Quan trọng hơn cả là: tam quan, gia thế — đều phù hợp.
Chúng tôi là người , cũng là đồng hành chí hướng.
Anh dần giao hết công việc trong công ty, cùng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, đi đến đâu hay đến đó, mệt thì ở lại nghỉ ngơi, sống ung dung tự tại.
Tương lai thế nào tôi không biết. Nhưng hiện tại tôi rất hạnh phúc.
Và tôi — sẽ mãi sống hết mình cho hiện tại.
— Hoàn —
Bạn thấy sao?