Sinh Ra Với Miệng [...] – Chương 4

Ngô Hữu có vẻ lo lắng: "Anh à, không bị người ta phát hiện chứ? Bà ngoại nó dữ lắm!"

 

Ngô Tác phun một bãi nước bọt xuống đất: "Sợ cái gì, mày không muốn chơi à? Nếu mày sợ thì cút về, tao chơi một mình."

 

"Cô ta chỉ là con câm thôi, chắc gì đã lấy chồng, bọn mình chơi ta là coi trọng rồi."

 

Dù mới mười hai tuổi, tôi cũng hiểu rằng hai em này chắc chắn không có ý định tốt.

 

Tôi mặc một chiếc áo sơ mi, và họ nhanh chóng xé rách nó, chỉ còn lại chiếc áo lót bên trong.

 

Một người giữ tay, một người giữ chân, và họ chuẩn bị điều đồi bại với tôi.

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi bất ngờ lớn: "Nếu các người dám đụng vào tôi, cả hai sẽ c.h.ế.t không toàn thây."

 

Ngô Tác và Ngô Hữu giật mình, không ngờ tôi có thể .

 

Ngô Hữu run sợ: "Anh à, ta không phải câm đâu, hay thôi đi. Nhỡ ta ra thì sao?"

 

Ngô Tác trừng mắt tôi: "Ban đầu định chơi xong là bỏ qua, nếu nó biết , chúng ta không thể để nó sống. Làm xong rồi g.i.ế.c nó."

 

Lòng tôi lạnh toát. Chỉ là một học sinh cấp ba, tại sao Ngô Tác lại có thể tàn nhẫn như , chuyện g.i.ế.c người như g.i.ế.c gà?

 

Hai em tiếp tục sờ soạng và hôn khắp người tôi.

 

Tôi nhắm mắt lại, lòng đầy căm phẫn, nghĩ rằng nếu phải chết, tôi sẽ kéo theo hai tên này.

 

Đúng lúc Ngô Tác đang cởi quần, bỗng nhiên có tiếng hét: "Á! Anh ơi, em bị rắn cắn rồi, phải sao bây giờ?"

 

Ngô Hữu giơ tay lên, trên tay có một con rắn lục xanh to bằng chiếc đũa, mặt hắn tái mét.

 

Ngô Tác chửi thề một tiếng rồi buông tôi ra.

 

Hắn vội vã chạy đến giúp em trai gỡ con rắn ra, sau đó cúi xuống hút m.á.u độc cho Ngô Hữu.

 

Đây chính là cơ hội của tôi, tôi vùng chạy thoát thân.

 

—---------

 

Tôi lao về nhà trong cơn hoảng loạn, suýt chút nữa thôi, tôi đã không thể gặp lại bà ngoại.

 

Khi thấy tôi về với quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, trên người còn những vết bầm tím xanh đỏ, bà ngoại lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bà ôm tôi vào lòng, khóc nức nở: "Ai đã con ra thế này, Thanh Thanh? Nói với bà đi, bà thề sẽ liều mạng với cả nhà chúng nó."

 

Tôi khóc lắc đầu, trong khi mẹ tôi ngồi bên cạnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn châm biếm: "Tao đã bảo rồi, có những lời thề không nên bậy. Vừa xong đã bị báo ứng rồi chứ gì."

 

"Còn trẻ thế này mà đã bị thân, sau này muốn có con cũng khó. Đúng là quỷ đòi nợ tuyệt tử tuyệt tôn!"

 

Tôi muốn rằng tôi vẫn chưa bị thân, ánh mắt mẹ đầy khinh bỉ, bà chỉ thấy những gì bà muốn thấy.

 

Bà ngoại mắt đỏ hoe, hét lên: "Vương Á Mai! Cô có phải là mẹ không? Cô những lời như thế mà không thấy xấu hổ à? Nếu còn tiếp tục đối xử với Thanh Thanh như , thì dắt theo thằng con quý báu của mà cút đi!"

 

"Cô không có đứa con nào tên Thanh Thanh, và tôi cũng không có đứa con như !"

 

"Trước khi về, bà cháu chúng tôi sống yên ổn, về rồi thì ra bao nhiêu rắc rối. Tôi nghĩ mới là con quỷ đòi nợ. Tôi không nên sinh ra ."

 

Bà ngoại rửa ráy và kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể tôi.

 

Chỉ khi xác nhận rằng tôi thật sự không bị xâm , bà mới nhẹ nhõm thở phào.

 

Tuy nhiên, chưa kịp để bà ngoại đòi lại công bằng, thì sáng sớm hôm sau, gia đình của Ngô Tác và Ngô Hữu đã kéo đến nhà.

 

Họ dẫn theo hơn chục người, nửa ngôi làng tụ tập trước cửa nhà tôi để xem chuyện náo nhiệt.

 

Bố mẹ của Ngô Tác và Ngô Hữu không đến tay không, họ còn khiêng theo hai cái xác, kéo đến chắn ngay trước cửa nhà tôi.

 

Hứa Húc thấy có người gõ cửa, nhanh chóng chạy ra mở.

 

Bố mẹ Ngô Tác và Ngô Hữu túm lấy nó, hỏi dồn: "Chị mày tối qua đi đâu? Về khi nào?"

 

Hứa Húc không chớp mắt, thản nhiên trả lời: "Mẹ tôi bảo Hứa Thanh Thanh tối qua ra ngoài tìm đàn ông, tôi sao biết chị ấy về khi nào, tôi ngủ rồi."

 

Nghe thấy những lời này, bà ngoại tôi suýt ngất xỉu. Bố mẹ Ngô Tác và Ngô Hữu bắt đầu khóc lóc thảm thiết: "Trời ơi, Hứa Thanh Thanh, mày đúng là con tiện nhân, dám quyến rũ cả hai đứa con trai tao!"

 

"Hôm qua, Tác Tác và Hữu Hữu nhà tao đi cả đêm không về. Tao với bố nó đi tìm, thì phát hiện cả hai nằm bất tỉnh trong cánh đồng ngô."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...