Số Dư Chỉ Còn [...] – Chương 8

8

“Chỉ cần đối chiếu mã số seri trên xấp tiền trong túi Tiêu Linh, với mã trong video giám sát, là có thể sáng tỏ sự thật.”

Câu ấy vừa dứt, ngay cả những người vừa nãy còn bênh Tiêu Linh… cũng lập tức im bặt.

Cảnh sát lập tức cùng chị Trương đi kiểm tra camera giám sát.

Mười phút sau, họ quay trở lại.

Viên cảnh sát dẫn đầu cầm trên tay một tờ giấy, trên đó ghi lại vài dãy số seri.

Anh ta rút ra vài tờ từ xấp tiền trong túi.

“GW36…”

Anh ta đọc to một mã số, rồi giơ tờ giấy lên cho mọi người cùng xem.

“Hoàn toàn trùng khớp.”

“Số tiền này, đúng là do Tô Nhu Nhu vừa nhận từ phòng tài vụ.”

Chứng cứ rành rành, không thể chối cãi.

Cả người Tiêu Linh mềm nhũn, gần như sụp xuống sàn.

Nhưng miệng ta vẫn lặp đi lặp lại như cái máy:

“Tôi không ăn trộm… thật sự tôi không lấy…”

“Tôi còn chưa chạm vào túi ta, sao mà lấy tiền chứ…”

Một đồng nghiệp bật khẩy, giọng mỉa mai:

“Ghê nha, cao thủ ẩn mình nè.”

“Lấy đồ từ xa à? Người đứng yên mà tiền tự bay vào tay? Tụi tôi không biết còn giỏi đó!”

Tiêu Linh không nổi một lời, mặt đỏ bừng như gan heo, nước mắt rưng rưng trong mắt.

Tôi biết, ta không dám ra.

Cô thà bị gán tội ăn cắp,

Cũng không dám để lộ bí mật quái dị kia trên người mình.

Bởi vì một khi bí mật đó bị phơi bày, điều chờ đợi ta sẽ là thứ còn đáng sợ hơn cả ngồi tù.

Tôi ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, lòng chẳng chút dao .

Mới thế này đã chịu không nổi sao?

Đây… mới chỉ là bắt đầu.

________________

Đúng lúc cảnh sát chuẩn bị còng tay Tiêu Linh,

Cô ta như con mèo bị giẫm trúng đuôi, đột ngột vùng dậy, dồn hết sức chỉ tay về phía tôi, hét lớn:

“Là Tô Nhu Nhu gài tôi!”

Cả văn phòng bỗng chốc đông cứng lại như bị đóng băng.

Tất cả ánh mắt đồng loạt chuyển từ ta sang tôi.

Nhưng tôi không nhúc nhích, thậm chí chẳng nhíu lấy một đầu mày.

Cuối cùng, mấy đồng nghiệp cũng không nhịn nổi nữa, phì thành tiếng.

“Thật luôn hả Tiêu Linh, bằng chứng rành rành thế rồi còn định phản đòn?”

“Chứ còn gì nữa, chị Nhu Nhu có lý do gì để một thực tập sinh như ?”

Tôi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lại nhẹ bẫng:

“Đúng , tôi để gì?”

“Tôi lợi gì từ việc đó?”

Ánh mắt Tiêu Linh đảo loạn, gào lên như phát điên:

“Cô ghen tị với tôi! Cô đố kỵ vì tôi may mắn, trúng vé số mấy chục vạn! Còn , chỉ biết còng lưng đi bán nhà, kiếm mấy đồng lương chết đói!”

Nói đến nửa câu, ta đột nhiên nghẹn lại.

Vì phần sau đó, ta không dám ra.

— Số tiền tôi cực khổ ra, cuối cùng… cũng không còn là của tôi.

Tôi bắt ánh hoảng loạn thoáng qua trong mắt ta, khẽ lạnh trong lòng.

Tốt.

Cô ta vẫn còn nhớ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...