Sau khi ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn, tôi lập tức tạo một “sổ tay thân chia đôi chi phí”.
Trong sổ, từng khoản tiền đều ghi rõ: tiền dầu ăn khi đi mua đồ cho bà, phí nghỉ đưa bà đi khám bệnh.
Ngay cả tiền lì xì Tết, ta cũng phải trừ đi phần số lẻ để chia đôi với tôi.
Mấy ngày trước, bà bị té giữa đêm, tôi gọi điện cầu xin đưa bà đi cấp cứu.
Đầu dây bên kia, giọng lạnh lùng như người xa lạ:
“Nhà gần thật, đây tính là cấp cứu khẩn cấp. Theo quy định, em phải trả ba lần phí dịch vụ.”
Anh nghĩ thân là một cuộc ăn không lỗ, tính toán từng li từng tí.
Cho đến khi luật sư công bố di chúc của bà ngay tại chỗ, mặt trắng bệch hơn cả cuốn sổ ghi nợ của ta.
1
Tôi quỳ dưới đất, máy móc ép ngực hồi sức cho bà.
Một lần, hai lần…
“Bà ơi, tỉnh lại đi!”
“ Tô Triết ! Anh là đồ khốn! Mau lái xe đưa bà đến bệnh viện!”
“Được thôi.” – Anh trả lời rất nhanh.
“Nhà cách nhà cũ mười phút lái xe. Nhưng đây là cấp cứu khẩn, theo quy định, em phải trả ba lần phí.”
Anh dừng lại một chút.
“Tiền xăng, hao tổn xe, phí nghỉ việc và tổn thất tinh thần, tròn luôn, ba ngàn.”
Tôi quỳ dưới đất, gương mặt tái xám của bà, nước mắt không ngừng rơi.
“ Tô Triết , đó là bà nội của chúng ta!”
“Anh em thì càng phải rõ ràng tiền bạc, em đã đồng ý trước rồi.”
Giọng trong điện thoại bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Tôi vừa khóc vừa chấp nhận:
“Được, em chuyển! Anh tới ngay đi! Em cầu xin !”
Cúp máy, tôi tiếp tục hồi sức tim phổi cho bà, cổ họng đầy vị máu.
Đường đi chỉ mười phút, chạy mất hai mươi phút.
Cửa bật mở, mặc áo choàng ngủ, tóc chải gọn gàng.
Anh liếc bà nằm trên sàn, rồi liếc sang tôi, cau mày.
“Già rồi còn không biết điều, lại té nữa, phiền chết. Tiền đâu?”
Tôi run giọng: “Cứu người trước đã!”
“Chuyển khoản trước.” – Anh lấy điện thoại, mở mã QR thanh toán, giơ thẳng ra trước mặt tôi.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt .
“ Tô Triết , bà sắp không qua khỏi rồi!”
“Quy định là quy định.” – Anh nhất quyết không nhượng bộ.
Tay tôi run rẩy cầm điện thoại, chuyển khoản.
“Đinh”—Âm thanh báo chuyển tiền thành công vang lên. Ba ngàn đồng đã gửi.
Anh cất điện thoại, lúc này mới cúi xuống, cùng tôi bế bà lên xe.
Tại bệnh viện, rất lâu sau, cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Bệnh nhân xuất huyết thân não, hình nguy cấp. Phẫu thuật gấp cần hai mươi vạn.”
Hai mươi vạn!
Tô Triết bước đến, lấy từ cặp tài liệu ra quyển sổ bìa cứng—“sổ tay thân chia đôi chi phí”.
Trước mặt bác sĩ và Cố Ngôn, ta mở sổ ra.
“Phí phẫu thuật hai mươi vạn, chia đôi, mỗi người mười vạn.”
Anh ta ngẩng đầu tôi:
“Em chuyển trước mười vạn cho , sẽ thay mặt thanh toán.”
Tôi : “Giờ em không có đủ tiền, ứng trước giúp em, em sẽ đi xoay sở.”
Tô Triết gập sổ lại, xoè tay trước mặt bác sĩ, giọng không lớn cả hành lang đều nghe thấy:
“Bác sĩ, thấy rồi đấy.”
“Không phải tôi không muốn cứu, mà là ấy không trả nổi tiền. Gia đình này, một mình tôi không gánh nổi.”
2
Những năm qua, ta vơ vét từ tôi không ít. Không thể nào đến hai mươi vạn mà cũng không có!
Tôi quay sang bác sĩ, giọng khản đặc:
“Bác sĩ, xin nhất định phải cứu bà tôi. Phí phẫu thuật, tôi sẽ lo.”
Bạn thấy sao?