7
Lưu Tố Lan vẫn giữ nguyên bộ mặt trơ tráo, thản nhiên đáp:
“Chứng cứ? Chứng cái con mẹ mấy người ấy! Nếu thật sự có thì đã đưa ra từ lâu rồi, còn ở đây lải nhải gì?”
“Các người chẳng qua là bị con tiện nhân Phương Gia Hòa đút tiền, muốn dọa tôi thôi. Tưởng tôi sợ chắc?”
“Tôi ăn muối còn nhiều hơn các người ăn cơm! Giỏi thì đưa chứng cứ ra đây xem nào!”
Viên cảnh sát không thêm lời nào, rút điện thoại ra, mở một đoạn video rồi đặt trước mặt bà ta.
Chính là đoạn video quay trong biệt thự — từ lúc tôi mở cửa, đến khi bị ba người họ xông vào khống chế, cho đến khoảnh khắc cảnh sát ập vào, từng người giơ tay đầu hàng — toàn bộ đều ghi lại rõ ràng, không sót một khung hình.
Lưu Tố Lan lập tức biến sắc, trố mắt gào lên:
“Không thể nào! Video này là giả! Vào nhà việc đầu tiên tôi là đập hết camera và ổ cứng rồi mà! Các người lấy cái này ở đâu ra?!”
Viên cảnh sát bà ta, nhếch mép đầy ẩn ý:
“Ồ? Vậy thì hay quá. Vậy là bây giờ ba người nhà bà lại có thêm hai tội danh nữa —
Một là xâm nhập gia cư trái phép. Hai là cố ý hủy hoại tài sản của người khác. Cảm ơn bà đã tự khai.”
Từ sau lần bị đập camera, tôi đã cẩn thận hơn. Không chỉ lắp lại hệ thống camera mới, tôi còn gắn thêm những chiếc camera ẩn ở nhiều góc khuất khác trong biệt thự.
Trong video rõ mồn một–
【Mày hỏng hôn sự của con tao, thì mày phải đền cho nó!】
【Lưu Tử Tâm, tao giữ tay nó, mày giữ chân cho mày.】
【Con trai, mẹ và em con sẽ giữ chặt nó, con tranh thủ ngay đi!】
【Đợi nó có thai với con rồi, mọi thứ trong cái nhà này đều là của nhà mình!】
Nhìn cảnh bản thân cùng con trai và con bạo hành tôi trong video, nghe rõ từng lời độc ác từ chính miệng mình vang lên trong đoạn ghi hình, Lưu Tố Lan chết sững như bị sét đánh.
“Cho tôi gặp Phương Gia Hòa! Tôi muốn gặp Phương Gia Hòa!”
Sau đó, bất kể cảnh sát hỏi gì, bà ta đều im như thóc, chỉ không ngừng khóc lóc gào thét đòi gặp tôi.
Cảnh sát hỏi ý kiến, tôi đồng ý gặp mặt.
Trong phòng hòa giải, Lưu Tố Lan ngồi đối diện tôi, vừa trông thấy tôi đã kích bò lên bàn định với tay túm lấy tôi, bị cảnh sát bên cạnh kéo giật ngược lại như xách một con thỏ.
“Có gì thì , ngồi yên đó! Đừng có giở trò!”
Lưu Tố Lan nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa đẩy ghế lùi ra sau vừa quỳ gối trước mặt tôi:
“Gia Hòa, tôi xin ! Xin nể tôi từng bảo mẫu vất vả ở nhà , tha cho chúng tôi một lần đi!”
Tôi nhếch môi:
“Vất vả? Cái mà bà gọi là vất vả là lén trộm đồ nhà tôi, lén dẫn người vào khi tôi không có nhà, cho tôi ăn đồ thừa, bắt tôi dọn dẹp, còn bịa đặt bôi nhọ tôi là bán thân à?”
Lưu Tố Lan lắc đầu như điên, nước mắt bắn tung tóe như con chó ướt cố vẫy khô lông:
“Không phải! Không phải mà! Gia Hòa, nghe tôi giải thích, tôi…”
Tôi giơ tay ngắt lời:
“Xin lỗi, tôi với bà không thân thiết đến thế. Bà chỉ là người giúp việc cũ tôi từng . Đừng gọi tôi thân mật như . Cứ gọi tôi là Phương đi.”
Mặt Lưu Tố Lan tái nhợt, trong đôi mắt sũng nước lại lấp ló một tia tính toán:
“Cô Phương, tôi quỳ xuống van xin rồi, xin tha cho gia đình góa phụ côi cút nhà tôi đi. Tôi cũng khổ lắm, chồng bỏ từ sớm, chỉ còn hai đứa con bấu víu, nên chúng nó mới theo họ tôi…”
“Với lại, với con trai tôi dù không chính thức nhau, cũng từng có cảm. Biết đâu sau này còn thành người một nhà. Nể tôi từng quan tâm , xin rộng lòng tha cho chúng tôi lần này đi…”
Tôi nhạt:
“Tha cho bà? Vậy lúc bà bảo con trai bà cưỡng hiếp tôi, bà có từng nghĩ đến việc tha cho tôi không?”
“Lúc bà cầm dao chém vào cửa phòng tôi, bà có nghĩ đến việc tha cho tôi không?”
Bà ta dập đầu lạy, giọng nghẹn ngào:
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi biết sai rồi! Tôi thề sẽ không dám nữa! Tôi thực sự nhận ra lỗi của mình rồi!”
Tôi lạnh lùng bà ta:
“Không, bà không hề biết sai. Bà chỉ biết là cả ba người nhà bà sắp vô tù.”
Thấy tôi vẫn không lay chuyển, Lưu Tố Lan đột nhiên thay đổi sắc mặt, bộ mặt thật lộ rõ:
“Phương Gia Hòa, con tiện nhân! Cô cứ bám mãi cái chuyện cỏn con đó không buông, định cả nhà tôi mới hả dạ đúng không?”
Bà ta chống tay đứng dậy, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống:
Bạn thấy sao?