Số Phận Của Bà [...] – Chương 8

8

“Được! Không tha thì thôi! Cùng lắm nhà tôi ba người vào tù vài năm, dù sao cũng không đến mức tử hình!”

“Nhưng nhớ cho kỹ–đừng hối hận! Chờ tụi này ra tù, xem tôi có chết không!”

Tôi nhướng mày, giọng nhẹ như gió:

“Cứ việc. Chỉ cần mấy người còn sống mà ra khỏi đó, thì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi báo thù.”

Vì chứng cứ quá rõ ràng, cuối cùng, ba người nhà Lưu Tố Lan bị tòa án tuyên án tù với các tội danh: hiếp dâm không thành và cố ý hủy hoại tài sản người khác.

Lưu Tự Cường vì là kẻ chủ mưu, bị tuyên 5 năm tù giam.

Lưu Tố Lan vì xúi giục phạm tội, cũng bị xử 5 năm tù giam.

Chỉ có Lưu Tử Tâm là đồng phạm, nên mức án nhẹ hơn: 3 năm tù giam.

Cho đến khi thẩm phán tuyên bố bản án trong phiên tòa, cả ba người họ vẫn gào lên mắng chửi tôi, không ngừng đe dọa: chờ ra tù nhất định sẽ khiến tôi “biết tay”.

Nhưng họ đâu biết, giờ đây chuyện không còn là “họ có tha cho tôi hay không”, mà là “tôi có tha cho họ hay không”.

Sau khi cả ba bị giam giữ, tôi bỏ tiền thám tử tư, điều tra thông tin tù cùng phòng của họ, rồi thông qua bên thứ ba liên hệ với thân nhân những người tù này.

Gia đình nào có người già không ai chăm sóc, tôi bỏ tiền người của hội phụ nữ địa phương đến thăm nom, còn giúp họ xin trợ cấp xã hội.

Gia đình nào có con cái cần đi học, tôi lấy danh nghĩa công ty để hỗ trợ và tài trợ học phí.

Gia đình nào có người bệnh, tôi mở quyên góp online, người chăm sóc giường bệnh.

Tôi những việc đó hoàn toàn không mong báo đáp.

Nhưng dần dà, những tin tức truyền vào từ nhà giam đã khiến tù của ba người nhà họ Lưu cảm nhận sự ấm áp từ Phương thị.

Kết quả là, khi ba người nhà họ Lưu thấy Phương thị âm thầm giúp đỡ các tù, lại bắt đầu khó chịu trong lòng, liền lớn tiếng bôi nhọ tôi và Phương thị ngay trong trại giam.

Nhưng con người ta chưa bao giờ tiếc công bảo vệ những người đã giúp mình khi hoạn nạn, nên hành “tự tìm đường chết” của gia đình họ Lưu đương nhiên đã khiến họ trở thành mục tiêu công kích trong trại.

Đặc biệt là khi Phương thị phát biểu rằng rất đau lòng trước những lời bôi nhọ ác ý đó, đợt công kích trong trại lập tức leo thang.

Vốn dĩ trong tù, tội phạm hiếp dâm đã bị coi thường sẵn. Nay Lưu Tự Cường lại còn dám mắng mỏ Phương thị, hậu quả là chỉ sau 2 tháng, hắn bị chuyển từ trại giam sang bệnh viện an ninh mức thấp.

Hạ thể bị phế, tổn thương cột sống, khiến liệt nửa người dưới, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Về phía em hắn, Lưu Tử Tâm, cũng không khá hơn.

Cô ta bị tù bắt nạt, bị tra tấn tinh thần, mất ngủ triền miên, bị hành hạ đến mức thần trí rối loạn, cuối cùng phải chuyển sang bệnh viện tâm thần để cách ly điều trị.

Ở đó, liều lượng thuốc an thần lớn sẽ khiến ta trở thành một “rau củ quả” ngoan ngoãn, sống nốt phần đời còn lại không khác gì một cái xác không hồn.

Tôi cho người thông báo trạng của hai đứa con cho Lưu Tố Lan, người vẫn đang bị giam ngày ngày vẫn chửi rủa tôi không ngừng.

Nghe xong, bà ta hoàn toàn sụp đổ.

“Chỉ là mượn cái xe, sao lại thành ra thế này…”

Loại người như bà ta mãi mãi không thể hiểu, gia đình bà ta rơi vào bước đường hôm nay không phải vì một chiếc xe, mà là vì lòng tham vô đáy và sự độc ác không giới hạn của họ.

Lưu Tố Lan lại gửi đơn xin gặp tôi.

Nhưng dựa vào đâu mà tôi để bà ta gọi là đến, đuổi là đi?

Một tháng sau, Lưu Tố Lan vì không chịu nổi sự nhục nhã và tra tấn từ tù, bị xuất huyết não trong trại, đưa đi cấp cứu tại bệnh viện.

Bốn tiếng giành giật mạng sống, cuối cùng giữ cái mạng, trở thành người liệt nửa người, nằm trên giường bệnh, miệng méo không lời.

Hôm đó, tôi đến bệnh viện, bước vào phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường bà ta.

Vừa thấy tôi, ánh mắt bà ta hoảng loạn và phẫn nộ xen lẫn, nước dãi chảy ròng ròng, chỉ có thể rên rỉ “ư ử”, ánh mắt hận không thể lột da tôi.

Tôi mỉm bà ta:

“Bà xem, bà thành ra thế này, con trai thì tàn phế, con thì thành người thực vật. Bà còn có cơ hội báo thù tôi nữa không?”

“Lúc đầu tôi thấy bà khổ nên mới chọn bà giữa cả đống bảo mẫu. Không ngờ đúng là ‘người đáng thương tất có chỗ đáng hận’.”

“Giờ đã biết bà đáng hận, thì để bà và cả nhà càng đáng thương hơn, chắc bà cũng hiểu chứ nhỉ?”

Tôi đứng dậy, liếc bà ta lần cuối:

“Bà cứ nằm đây mà từ từ chờ chết đi.”

“Nhớ lấy–kiếp sau nếu muốn báo thù ai thì đừng có hở chút là miệng, không khéo lại kết cục thảm như kiếp này.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, để lại Lưu Tố Lan giận đến mức miệng chảy dãi còn nhiều hơn trước.

Vừa ra khỏi bệnh viện, tôi nhận cuộc gọi từ người giúp việc nhà tôi.

“A lô, Vương, có chuyện gì ạ?”

“Tiểu Phương à, con trai bảo là nhớ , định đến thăm. Cô nghĩ hai đứa đều độc thân, hay là gặp nhau một buổi đi? Chiều nay cháu có rảnh không?”

“Có rảnh.”

Tôi trả lời dứt khoát.

“Nhưng thời gian của tôi không dành cho con trai đâu.”

“Còn nữa, bị sa thải rồi!”

________________

【Toàn văn hoàn】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...