4
“Ngươi rõ ràng biết ta coi trọng chính là con người ngươi, chứ chẳng phải thân phận hay xuất thân. Phụ mẫu ta cũng chẳng phải kẻ hồ đồ.”
“Thuộc hạ hiểu, không muốn mình trở thành vết nhơ trong đời tiểu thư. Thuộc hạ mong muốn có thể đường đường chính chính mà ở bên người.”
“Thuộc hạ không muốn tiểu thư vì thuộc hạ mà không thể ngẩng đầu trước bao tiểu thư khác nơi kinh thành. Những gì người có, thuộc hạ sẽ dốc lòng vì người mà giành lấy.”
“Chớ là chiến trường, dù có là đao sơn hỏa hải, thuộc hạ cũng quyết không thoái lui!”
Chuỗi lời thổ lộ ấy khiến ta càng khóc không ngừng.
“Nhưng chiến trường quá mức hiểm ác, ta sợ ngươi bị thương…” Ta không khỏi lo lắng.
Huyền Tranh đưa tay lau nước mắt ta: “Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn trọng, tự mình chăm sóc.”
“Huyền Tranh, chúng ta cùng đi tìm phụ mẫu thưa rõ mọi chuyện, trước lúc ngươi lên đường hãy định thân với ta trước.” Ta kéo tay hắn, bộ muốn rời đi.
Huyền Tranh xưa nay nghe lời ta, duy chỉ chuyện này là vô cùng kiên quyết: “Không . Vạn nhất thuộc hạ xảy ra chuyện, tiểu thư phải tìm một người tốt khác để nương tựa. Giờ định trước, danh tiết của tiểu thư phải sao?”
“Vậy ngươi có thể trơ mắt ta gả cho người khác?” Giọng ta không tự chủ mà cao lên mấy phần.
“Thuộc hạ không muốn, càng mong tiểu thư có hạnh phúc.” Ánh mắt hắn chan chứa thâm .
“Vậy ngươi hãy bình an trở về, nếu không, tiểu thư nhà ngươi cả đời này sẽ chẳng có hạnh phúc đâu.” Ta nghiến răng nghiến lợi ra lời ấy.
Song với bộ dạng đáng thương của ta lúc đó, thực chẳng có chút uy hiếp nào.
【7】
Hôm sau, ta mang Xuân Đào đến chùa, ba quỳ chín lạy, cầu hộ thân phù.
Ta sai Xuân Đào đưa phù hộ đến cho cữu cữu và đại ca.
Còn bản thân tự tay may một túi thơm, cẩn thận đặt phù hộ vào trong, đích thân trao cho Huyền Tranh.
Huyền Tranh cảm , cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta: “Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ nhất định tận lực giặc, lập công, tuyệt không phụ lòng người.”
Sau đó lại không yên tâm, dặn dò không thôi: “Thuộc hạ không ở bên, tiểu thư phải đặc biệt cẩn thận, ra ngoài chớ , có chuyện gì thì chờ về với Thừa tướng.”
“Ra ngoài phải mang theo nhiều hộ vệ, đừng chỉ dẫn mỗi Xuân Đào đi lung tung.”
“Trời nóng chớ ham mát, cũng đừng ăn nhiều đồ lạnh, bằng không mấy ngày kia lại đau bụng.”
Ta rúc trong lòng hắn, nghe hắn lẩm bẩm dặn dò.
Nam tử xưa nay trầm mặc ít lời này, thật lòng coi ta là bảo bối trong tim.
Ngày đại quân khởi hành, cả nhà ta đều tới cổng thành tiễn đưa.
Ánh mắt ta lướt qua thân ảnh cữu cữu vạm vỡ, đại ca tuấn, cùng những chiến binh hào khí ngút trời của chúng ta…
Sau cùng, ánh mắt ta dừng lại nơi gương mặt Huyền Tranh.
Hắn cũng đang ta, như thể muốn khắc ghi dung nhan ta vào tận đáy tâm khảm.
Ngày thứ ba sau khi Huyền Tranh rời phủ, lão phu nhân phủ Vệ Viễn hầu lại tới cửa cầu thân.
Ta trong lúc tức giận, suýt chút nữa xông tới trước mặt phụ mẫu, rõ tất cả.
May thay Xuân Đào cản lại, nha đầu ấy ôm chặt lấy eo ta, chết cũng không buông tay.
Về sau ta mới hay, là Huyền Tranh trước lúc đi đã dặn dò nàng, nếu gặp huống như , nhất định phải ngăn ta lại.
Việc liên quan đến danh tiết của ta, Xuân Đào dĩ nhiên không dám sơ suất.
Làm loạn một hồi, ta trái lại bình tâm, sai Xuân Đào ra ngoài dò tin.
“Tiểu thư, nô tỳ dò rõ rồi! Tiểu thiếu gia phủ Vệ Viễn hầu là độc đinh, dạo gần đây cứ đòi ra chiến trường, các nữ quyến trong phủ đều phản đối. Lão phu nhân mới gấp rút đến cầu thân, muốn dùng hôn sự trói chân hắn lại!” Xuân Đào hai tay chống hông, môi nhỏ chu ra, trông cứ như muốn thẳng: “Cái nhà này thật là gian trá!”
Thì ra là .
Nếu thế thì việc này dễ giải quyết rồi.
【8】
Ta bảo Xuân Đào thay ta đưa thư, hẹn tiểu công tử phủ Hầu gặp mặt.
Tại gian phòng trà quán, đối phương khí thế bừng bừng bước tới: “Ta sẽ không cưới ! Ta muốn ra chiến trường!”
Lời thẳng thắn như , khiến ta có đôi chút kinh ngạc.
Đã là người sảng khoái, ta cũng chẳng cần giấu giếm: “Ta cũng không muốn gả cho ngươi. Nếu ngươi thật lòng muốn ra chiến trường, thì đến phủ từ hôn, khiến chuyện lớn lên, lúc đó sẽ chẳng ai dám ngăn cản ngươi nữa.”
Hắn nghe liền sửng sốt, gật đầu, song vẫn hơi do dự: “Nhưng việc từ hôn… với thanh danh của nương, liệu có…”
Cũng là người tốt, còn biết nghĩ cho ta đôi phần. Đáng tiếc ta không giống những nương bình thường.
“Không sao, ngươi chỉ cần đến phủ từ hôn, ta tuyệt chẳng trách ngươi, ngược lại còn phải cảm ơn.”
Thế là có màn hắn đến cửa lui thân mấy hôm sau.
Ta vốn tưởng chuyện này giải quyết đã ổn thỏa.
Nào ngờ mấy ngày sau, lời đồn nổi lên bốn phía.
Bạn thấy sao?