6
Không gặp người thì không sao, không gặp tiền thì không .
Tôi còn nhỏ, tính toán cả đêm, cuối cùng vì nhớ bố mẹ mà bắt đầu mơ thấy ác mộng.
Mỗi đêm đều sợ hãi khóc thét lên, nhất định phải có bố ôm mới có thể yên tâm ngủ.
Một người đàn ông dù có bạc bẽo đến đâu thì cũng không thể nhẫn tâm với ruột thịt của mình.
Cho dù có phiền phức, có mệt mỏi, hoặc có người bên ngoài quyến rũ, lúc tâm hồn đã trôi dạt.
Chỉ cần tôi ôm chặt lấy bố, vừa khóc vừa : "Mẹ mất rồi, con chỉ còn bố, bố đừng bỏ rơi Kiều Kiều."
Ông ta cũng không thể ra khỏi căn nhà này nữa.
Bố tôi đến chỗ người phụ nữ đó ngày càng ít.
Ít đến mức bà ta còn chưa kịp mang thai.
Mà đều tôi muốn chính là bố tôi đối xử lạnh nhạt với bà ta.
Bà ta tưởng tôi không biết sao? Cậu con trai ngốc nghếch của trai bà ta, ở trường phổ thông cứ đi khắp nơi rằng con của giám đốc Từ, Từ Kiều Kiều, là vợ sắp cưới của cậu ta.
Thậm chí Ngụy Dao còn nhiều lần bóng gió với bố tôi, rằng trường tôi học gần nhà trai bà ta, đợi tôi lên cấp hai sẽ cho tôi đến nhà trai bà ta ở.
Đứa cháu ngốc nghếch của bà ta hồi tiểu học đã dám kéo quần con , nếu tôi thực sự chuyển đến ở, chỉ e không giữ thứ gì.
Nỗi đau mất mẹ không phải một, hai tháng là có thể nguôi ngoai. Bây giờ tôi không muốn khó bà ta, cũng không muốn cả đời này dây dưa với một đứa ngốc.
Cứ như trôi qua một tháng, tôi bị bệnh nặng. Bố tôi thì công việc bận rộn, người phụ nữ kia cơ bản không gặp bố tôi, chỉ có thể thường xuyên đến nhà chúng tôi, hay lảng vảng ở dưới nhà khu nhà chúng tôi.
Mặc dù có bà ngoại và ông ngoại tôi ở đó khiến bà ta không dám lên lầu, vợ cả vừa mới mất, nhân lại đuổi theo người đàn ông khắp khu nhà, quả thực quá khó coi.
Bà ngoại đích thân đến tận nhà tố cáo bố tôi một trận, ông nội tức giận đến mức bắt bố tôi quỳ ở phòng khách, đánh hỏng mất hai cái ghế nhựa.
Bà nội luôn rất thiên vị bố tôi, đứa con trai cả khôi ngô tuấn tú.
Mặc dù không thích mẹ tôi lắm, càng không thể chịu nổi cái kiểu vênh váo của người phụ nữ kia.
Lần này ầm ĩ đến mức khó coi như , lại còn khiến con trai bà bị đánh. Bà nội cũng lập tức hiểu ra, gọi bố tôi đến trước mặt dặn dò:
"Con vừa mới thăng chức lên phó chủ biên tập, tiền đồ rộng mở, muốn tìm người phụ nữ như thế nào chẳng . Sao lại cứ phải dây dưa với một con gà mái không đẻ trứng như thế này."
Bố tôi há miệng định đôi lời bênh vực cho Ngụy Dao, bà nội lại xoa đầu ông: "Chấn Giang, con là đứa con trai ưu tú và đẹp trai nhất của mẹ, không có người phụ nữ nào xứng với con. Trước kia vì tiền đồ mà bắt con cưới một đứa con xấu xí, đó là thiệt thòi cho con rồi. Cho nên con thích cái họ Ngụy kia, chơi bời với mấy đứa con không ra gì kia, mẹ cũng không ngăn cản con, con nghĩ xem, bây giờ chúng ta cái gì cũng có rồi, con xứng đáng sánh đôi cùng phượng hoàng. Nếu như miễn cưỡng ở bên ta, sau này khi con lên chức cao, ta không giúp gì cho con, con có đảm bảo là mình sẽ không hối hận không?"
Bố tôi nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn không gì.
7
Bà nội , liền ra tay giới thiệu cho bố tôi một loạt phụ nữ có điều kiện rất tốt.
Tôi lặng lẽ bới cơm, trong lòng chỉ thấy khó chịu.
Không chỉ vì bà nội vu khống mẹ tôi là "xấu xí" mà khó chịu, mà càng khó chịu hơn vì sự lạnh nhạt và ích kỷ của gia đình này.
Những trẻ ưu tú cũng không phải là thứ có thể buộc vào thắt lưng, muốn lấy ra là lấy ra .
Rõ ràng là bà nội đã chuẩn bị từ lâu, ông nội cũng nhất định ngầm đồng ý.
Mẹ mới mất chưa đầy ba tháng, cả nhà không một ai còn nhớ tới nữa.
Càng không có ai nhớ bố đã chuyển nghề như thế nào, nhờ thầy giáo của ai mà thăng chức.
Khi ông ta chuyển việc, hễ lĩnh lương là lại mang đi chạy chọt.
Khi ông ta phái đi công tác ở nơi khác, ba năm năm không về nhà.
Những ngày tháng thắt lưng buộc bụng, những ngày tháng nuôi con một mình, đều là mẹ tôi cùng ông ta trải qua.
Bây giờ ông thăng chức phó chủ biên tập, có thể thoải mái lựa chọn những người phụ nữ có điều kiện tốt, những tháng ngày cơ cực không chịu nổi đó, người vợ gầy gò ốm yếu đã khuất cũng đúng là không cần phải nhớ đến nữa.
Tôi nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay tôi. Đột nhiên tôi nhớ đến một câu trong sách:
"Con âu sầu, hối hận vì đã dạy chồng tìm tước hầu…"
Mẹ ơi, năm xưa đã dốc hết sức để thành toàn cho ông ta, mẹ có từng hối hận không?
Bạn thấy sao?