Sổ Tay Da Của [...] – Chương 4

8

Con dâu vừa mới mất, mẹ chồng liền sắp xếp cho con trai đi xem mắt, ông bà ngoại không tức giận mới lạ.

Nhưng nhà tôi vẫn luôn có một truyền thống tốt đẹp, đó chính là biết phân biệt nặng nhẹ.

Gặp chuyện nên mượn sức đánh sức, tuyệt đối không nên một mực cãi cọ, nổi nóng.

Bây giờ việc cần giải quyết nhất vẫn là Ngụy Dao - vì bà ngoại nắm tay bà nội, nặng nhẹ: "Vẫn nên tìm cho Chấn Giang một người phụ nữ đoan chính, nếu sau này sinh cho các người một đứa cháu trai, cũng sẽ đảm bảo hơn."

Bà nội nhớ lại cách cư xử của người phụ nữ kia, rất đồng , thay bố tôi lựa chọn một người có điều kiện tốt nhất trong số rất nhiều trẻ để tiếp .

Ngụy Dao thấy công sức của bà ta sắp bị đổ vỡ, lập tức ồn ào lên. Trong huống này, bà ta cũng không còn cách nào khác, xách một đống quà muốn đến thăm bà nội tôi, lại gặp tôi đang chơi ở cửa cầu thang, tôi bà ta lắc đầu, mềm mại : "Dì ơi, bà không thích yến sào vi cá, bà thích em trai."

Bà ta có chút do dự, tôi lại thở dài : "Nhưng mà nếu dì muốn mẹ mới của con, thì dì không có em trai mới đâu đấy."

Mắt Ngụy Dao sáng lên.

Vài ngày sau, khi bố tôi và đối tượng xem mắt đang tiếp , thì bà ta đã tìm đến, giả vờ mình có thai, muốn chọc tức đối phương bỏ đi.

Nhưng bà ta bao nuôi lâu rồi, căn bản không hiểu những người phụ nữ có điều kiện tốt này, người thật thà thì thật thà thật, người dữ dằn thì cũng dữ dằn thật.

Không phải thế sao, người mà bố tôi mới quen vừa nghe thấy, lập tức trợn tròn mắt, chỉ vào bà ta vừa vừa mắng: "Con của đứa mặt trắng mắt đỏ này ở đâu ra thế? Cho dù có thì cũng không biết họ Lý hay họ Trương! Cả con phố này chỉ cần là phụ nữ, thì ai không sanh ? Ai mà không thể sinh con? Một năm rưỡi đẻ lại sanh ra một đứa con, coi chừng chẳng có chút liên quan gì nhau!"

Nói xong liền kéo bà ta đi khám thai, chọc Ngụy Dao tức đến nỗi ngất lịm đi. 

Tôi trốn sau cây xanh trộm, dì dữ dằn này "" về này đúng là lợi .

9

"Thật ra tổng giám đốc Từ đẹp trai thật." - dì dữ dằn như .

Cô ta không sai chút nào, nếu bố tôi sinh vào thời xưa cũng có thể gọi là "thành Bắc Từ công*" rồi. 

*chỉ những người đẹp trai thời xưa

Ông ta đặc biệt giống với kiểu thư sinh mỹ nam tử miêu tả trong bài văn tôi học thuộc lòng hồi nhỏ.

"Người trắng trẻo, râu quai nón rậm rạp, bước đi thong thả trong phủ, dáng vẻ ung dung trong phủ." 

Kết hợp một cách khéo léo với vẻ đẹp nghiêm nghị này là khóe môi cong lên tự nhiên của bố tôi, khiến cho khí chất đĩnh đạc của ông ta thêm một chút cưng chiều và vui vẻ.

Hơn nữa, ông ta chưa đến bốn mươi, một cách nghiêm túc thì vẫn còn là cán bộ trung niên, hiện tại đã đến trung tầng của tập đoàn. Nếu không có đứa con như tôi, thì đây đúng là một ông đẹp trai quyến rũ có đủ buff, là kiểu đàn ông khiến phụ nữ say đắm nhất, dùng văn để viết về ông ta cũng có thể dài hơn 500 chương.

Nhưng cho dù bố tôi có ngoại hình đẹp đến mức có thể lừa người như , thì dì dữ dằn này không cần đến tận đây chứ?

Tôi nằm trên đùi mợ giả vờ ngủ, tai thì dựng lên nghe ngóng.

thân của dì dữ dằn, mợ tôi khinh thường chuyện này: "Đàn ông càng biết mình có ngoại hình đẹp thì càng tự phụ, càng ích kỷ và bạc . Cô tưởng ở bên cạnh họ là sướng sao? Với cái đầu óc của , ở bên cạnh họ ba năm là cùng, đừng có mà hồ đồ!"

dữ dằn bỗng dưng nổi hứng hóng hớt, bám lấy mợ tôi hỏi những chuyện cũ.

Thấy tôi ngủ say, mợ tôi chỉ biết thở dài: "Người phụ nữ nào mà chẳng có lúc hồ đồ, cái khuôn mặt đó của ta đã lừa biết bao nhiêu phụ nữ, trong đó có cả chị hai của tôi. Nhà chồng tôi cũng khá giả, chị hai chồng tôi tốt nghiệp cũng có thể dựa vào gia đình xin một công việc, chỉ vì rể tôi có chí lớn, cuối cùng chị tôi đã dùng hết mọi mối quan hệ của mình cho ta dùng. Đáng tiếc, sự trả giá như cũng không đổi lại chút chung thủy nào của người đàn ông đó, sau khi rể tôi điều đi công tác không lâu thì ngoại . Lúc đó chị tôi đang mang thai một bé trai, bị người mà Ngụy Dao sai khiến đâm vào người mà sảy đứa nhỏ. Năm đó Kiều Kiều mới năm tuổi, tận mắt chứng kiến chị chồng tôi bị xe điện đâm vào bụng, rồi cố cán qua.

Khi chúng tôi và xe cứu thương đến nơi thì chị tôi đã nằm bất tỉnh trong vũng máu, còn Kiều Kiều thì bị máu của chị tôi thấm đẫm toàn thân, sợ đến mức mắc chứng chướng ngại tâm lý.

Không ai biết lúc đó chị tôi đã khó khăn như thế nào, mất đi đứa con trai, nhận ra bộ mặt thật của chồng, thân thể còn chưa kịp hồi phục đã phải đưa con đi khắp nơi cầu y hỏi thuốc. Mà lúc đó, ả đàn bà kia lại có thai!" 

Giọng mợ tôi trở nên cay nghiệt: "Chồng tôi còn trẻ, không nuốt trôi cục tức này , xin nghỉ phép về nhà tìm ả ta lý luận, ả ta lấy cớ có thai, chồng tôi đánh ả ta, ầm ĩ đến tận đồn công an."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...