Bố thì lại bắt đầu tan đúng giờ, thậm chí còn chủ rủ hai mẹ con ra ngoài ăn tối.
Nhưng mẹ chỉ nhàn nhạt từ chối: “Em mệt, không muốn ra ngoài.”
Bố bèn mẹ “lại lên cơn rồi.”
Tôi lo lắng nắm chặt tay mẹ, hỏi mẹ bệnh gì, có đau không.
Mẹ chỉ nhạt, quay mặt đi để tôi không thấy ánh mắt bà, chỉ buông một câu lơ đãng:
“Làm bài tập đi.”
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi đã hiểu.
Thì ra… mẹ không hề bệnh.
Người bệnh… là tôi.
4
Hôm đó, mẹ đến trường.
Mẹ muốn mang quyển bài tập tôi để quên lên phòng giáo vụ, bảo tôi về nhà trước.
Tôi thấy có gì đó không ổn, liền lén đi theo sau mẹ.
Tôi rón rén bám theo mẹ, đến tận văn phòng của Trương.
Bên trong không có ai, chỉ phảng phất mùi khói thuốc.
Trong thùng rác có mấy mẫu đầu lọc thuốc lá — là loại bố hay hút.
Còn có hai tờ hóa đơn đồ ăn bị vò nát.
Trên đó là số điện thoại… của bố.
Tôi cứ nghĩ bố đến đón mình.
Nên tôi tiếp tục đi theo mẹ, định tạo bất ngờ cho bố.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Tôi thấy xe của bố đậu ở con hẻm sau cổng trường.
Từ xa, tôi thấy bố đang đứng cạnh xe, che ô.
Phần lớn chiếc ô nghiêng về phía người bên cạnh.
Là Trương.
Bố cúi đầu, dịu dàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của ấy.
Hai người đứng rất gần nhau, Trương rất tươi.
Cô ấy bất ngờ kiễng chân lên, hôn vào má bố.
Bố đưa tay sờ má, rồi vòng tay ôm lấy eo ấy đầy cưng chiều.
Chiếc ô rơi xuống đất, che khuất hai người.
Còn mẹ, đứng cách đó không xa, lặng lẽ họ trong mưa.
Mưa xối ướt người mẹ, mẹ quay người lại, cứng đờ rồi bước đi, dần biến mất trong màn mưa.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như mẹ bị cướp mất.
Không phải là bố bị cướp.
Mà là mẹ.
Tôi như phát điên, lao thẳng vào mưa.
Tôi muốn thay mẹ, giành bố về lại!
5
Tôi lao qua màn mưa, chen mạnh vào giữa bố và Trương.
Nụ trên mặt họ cứng đờ lại ngay lập tức.
Bố kéo tôi sang một bên, hạ thấp giọng, giận dữ hỏi:
“Ai cho con đến đây? Mau về nhà đi!”
Tôi vừa khóc vừa muốn về cùng bố, bố nhíu mày bảo còn chuyện quan trọng phải .
Tôi chỉ tay vào Trương, khóc lớn và hét lên với bố:
“Chính ấy mẹ khóc!”
Chiếc ô của bố lại càng nghiêng hẳn về phía Trương, ông không thèm tôi, giọng lạnh băng:
“Mẹ con bị điên thì liên quan gì đến người khác?”
“Bố không cần mẹ con mình nữa hả?!”
Cuối cùng ông cũng tôi, khóe miệng nhếch lên nụ chế giễu:
“Là mẹ con dạy con thế à? Về bảo bà ta bớt giở trò.”
“Còn con nữa, Dao Dao, lớn rồi, đừng có theo mẹ mà phát bệnh!”
Một câu nhẹ tênh của bố, như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
“Con muốn có bố!”
Tôi gào lên, bố đã sa sầm mặt, hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông chẳng ai có thể thích nổi hai mẹ con tôi như thế.
Ông mắng chúng tôi rất lâu, cho đến khi Trương đến can mới chịu thôi.
Tôi không hiểu, tại sao bố lại mắng mẹ, tại sao bố lại nghe lời Trương đến .
Rõ ràng là bố từng , trong lòng bố chỉ có tôi và mẹ cơ mà.
Tất cả là lỗi của Trương.
Tôi cắn răng, quyết định…
Tôi lao thẳng vào người Trương, giận dữ đá liên hồi.
“Cô là người xấu! Cô cướp bố tôi! Cô bắt nạt mẹ tôi!”
Cô Trương hoảng hốt, chiếc váy xinh đẹp của dính đầy bùn đất, hét lên đầy sợ hãi.
“Chát!”
Bạn thấy sao?