Cô Trương thì đứng bên cạnh, tỏ ra dịu dàng, bổ sung thêm bằng chất giọng ngọt như rót mật:
“Chị Diệp Lâm, bọn em không có ý muốn tổn thương chị. Chỉ là Cố Viễn… ấy thật sự rất Dao Dao. Bọn em đều mong muốn có thể mang lại cho con bé một gia đình đầy đủ và tốt đẹp hơn.”
Giọng điệu của Trương nghe ra thì có vẻ thông cảm và hợp lý, như thể người vô lý lại chính là mẹ tôi.
Trong phòng họp của văn phòng luật sư dì Lý, bố tôi và luật sư của ông ta tỏ rõ thái độ nắm chắc phần thắng.
Luật sư của ông ta mở lời với giọng điệu ngạo mạn:
“Dựa trên các yếu tố hiện tại, bà Diệp Lâm đã rời khỏi xã hội nhiều năm, không có thu nhập ổn định, lại có xu hướng trầm cảm. Chúng tôi kiến nghị mạnh mẽ rằng quyền nuôi dưỡng nên thuộc về ông Cố — người có điều kiện kinh tế và tinh thần vượt trội hơn.”
Bố mẹ, giọng điệu mang theo sự bố thí:
“Diệp Lâm, ly hôn theo thỏa thuận đi, tôi cho 5 triệu. Đừng lôi nhau ra tòa, chẳng ai lợi gì đâu. Dao Dao nhất định phải do tôi nuôi.”
Mẹ lặng lẽ nghe hết, rồi khẽ gật đầu với dì Lý.
Dì Lý mỉm , mở cặp tài liệu, rút ra tờ đầu tiên ném lên bàn:
“Ông Cố, trước khi bàn đến thu nhập của bà Diệp Lâm, chúng ta nên xem qua một chút về chi tiêu của ông.”
Đó là sao kê ngân hàng chi tiết. Trong vòng một năm, từ tài khoản cá nhân của bố tôi chuyển cho Trương tổng cộng hơn bảy con số, với lý do như “trợ cấp sinh hoạt”, “tiền mua xe”, “quà sinh nhật”. Lần chuyển khoản lớn nhất trùng đúng vào sinh nhật của mẹ tôi.
Sắc mặt bố lập tức biến đổi.
Dì Lý lại đưa ra bằng chứng thứ hai — một xấp ảnh.
Bố và Trương ra vào khách sạn sang trọng, hôn nhau trong xe, thời gian và địa điểm rõ ràng.
“Ngoại trong thời gian hôn nhân, đồng thời tẩu tán tài sản chung.” Giọng dì Lý lạnh băng.
“Theo luật, người sai sẽ phải chịu thiệt nghiêm trọng trong việc phân chia tài sản.”
Luật sư của bố mặt xanh như tàu lá, đang định phản bác.
Dì Lý lại đưa ra một tập tài liệu khác, đẩy thẳng đến trước mặt bố.
“Cái gì đây?” Bố run giọng hỏi.
“Có thể ông không nhớ,” dì Lý ông, ánh mắt như rác rưởi, “Đây là email và tin nhắn ông gửi đến các giám đốc tuyển dụng của những công ty thiết kế lớn tại A thị. Ông lợi dụng mối quan hệ, cầu họ không một người tên là Diệp Lâm.”
“Ông dồn ấy vào đường cùng, rồi quay lại tòa án rằng ấy ‘không có thu nhập’. Cố Viễn, việc ông không phải là vì con, mà là cố hủy hoại người ta cho bằng .”
“Rầm!”
Bố bật dậy, mặt xám như tro tàn.
Dì Lý quay sang Trương, mỉm :
“À, suýt quên. Cô Trương, số tiền kia là tài sản chung vợ chồng. Chúng tôi có quyền cầu hoàn trả toàn bộ số tiền nhận dưới dạng ‘lợi ích không hợp pháp’.”
Mặt Trương tái nhợt. Cô ta túm lấy tay bố, hét lên:
“Cố Viễn! Không phải là xử lý xong hết rồi sao?!”
Trong phòng họp, chỉ còn lại tiếng hét của Trương và tiếng thở gấp của bố.
Mẹ đứng dậy, nắm tay tôi, bình tĩnh rời khỏi căn phòng trong lúc thế giới của họ đang hoàn toàn sụp đổ.
Ngoài kia nắng rực rỡ, tôi biết rằng từ khoảnh khắc ấy, thế giới của bố và Trương đã bắt đầu tan vỡ.
Còn tôi và mẹ — bước vào một cuộc đời mới.
12
Những ngày sau ly hôn, mọi thứ như bấm nút tua nhanh.
Mẹ cầm lại bút vẽ, và tài năng của mẹ như một quả bom bị dồn nén lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ mãnh liệt.
Chỉ sau nửa năm, với bút danh “YL”, mẹ giành giải quán quân cuộc thi Nhà thiết kế trẻ toàn quốc, một bước thành danh.
Lễ trao giải hôm đó, mẹ mặc bộ váy do chính tay mình thiết kế, đứng dưới ánh đèn sân khấu, tự tin, điềm tĩnh và tỏa sáng rực rỡ.
Tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả, đến rơi nước mắt.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mẹ chính là người tuyệt vời nhất trên thế giới.
Chiến thắng này đã mở ra nhiều cơ hội lớn cho mẹ.
Xưởng thiết kế cá nhân của mẹ mang tên “Hướng Dương” cũng ra đời từ đó, nhanh chóng trở thành một thương hiệu nổi tiếng trong ngành.
Công việc của mẹ ngày càng phát triển, mẹ rất bận rộn, chưa bao giờ bỏ rơi tôi.
Mẹ luôn đến họp phụ huynh, kể chuyện cho tôi trước khi ngủ, đưa tôi đi vẽ vào mỗi dịp cuối tuần.
Vòng tay mẹ ôm tôi, vẫn ấm áp và vững chãi như trước.
Còn bố, sau này tôi rất ít khi gặp lại.
Công ty của bố, sau khi bị chia tài sản và mất đi “người vợ hiền trợ lực”, kinh doanh lụn bại, sớm rơi vào khủng hoảng.
Nghe , ông và Trương cũng cãi nhau vì tiền, rồi sớm chia tay.
Sau đó, bố đã nhiều lần tìm đến mẹ, muốn chuyện về việc tái hôn, hoặc hy vọng có thể nhờ tiếng tăm hiện tại của mẹ giúp đỡ một tay. Nhưng tất cả đều bị mẹ từ chối.
Một lần tan học, tôi đứng ở cổng trường, từ xa thấy ông.
Trông ông già đi rất nhiều, tóc đã bạc, lưng cũng hơi còng. Ông tôi, ánh mắt phức tạp, như muốn bước tới rồi lại khựng lại.
Tôi không bước đến. Chỉ yên lặng ông, rồi xoay người, chạy về phía mẹ đang đợi.
Cuộc đời ông, từ đó, không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi tưởng cuộc sống của chúng tôi sẽ không còn giao nhau.
Cho đến một ngày, dì Lý mang đến một vụ án bất ngờ.
Bố đã tìm cách liên hệ để đặt lịch hợp tác với studio của mẹ.
Dì Lý gọi điện báo trước, giọng mang chút khoái chí: “Diệp Lâm, Cố Viễn sắp sản rồi. Đặt cược hết vào dự án mới ở phía đông thành phố.
Bạn thấy sao?