Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ban đầu tôi định mặc kệ, nhớ tới kế hoạch trước đó của hai người bọn họ, tôi vẫn nhắn lại:
"Lát tôi qua."
Tôi kể chuyện này với trai, nhờ thêm vệ sĩ đi cùng. Anh cũng ở ngoài chờ, chỉ cần có gì bất thường sẽ xông vào ngay.
Tới phòng bao, tôi đẩy cửa, thấy Tô Thiên Thiên vắt chân ngồi trên sofa.
"Tiểu Ngư, cậu tới rồi."
Mã Đống Vũ gục một bên, giả vờ như đang ngủ.
"Anh Vũ say rồi, còn nói nhớ cậu quá nên mình mới liên lạc cho cậu."
Tôi lạnh mắt nhìn ta.
"Chuyện cậu đẩy mình vào đồn công an, mình đã tha thứ cho cậu rồi."
Cô ta cười khúc khích bước lại gần, vừa tới sát, nét mặt bỗng trở nên dữ tợn, rút sợi dây phía sau định trói tôi.
Mã Đống Vũ cũng thôi giả vờ, cùng ta hợp sức đè tôi xuống.
Tôi giả vờ giãy giụa một lúc rồi buông lỏng cơ thể.
Tô Thiên Thiên mềm như không xương, dựa vào cái thân gầy gò của Mã Đống Vũ, nở nụ cười đê tiện.
"Chu Ngư, có từng nghĩ rồi cũng có ngày hôm nay không."
"Dùng chút mỹ phẩm của thì sao chứ? Chút chuyện nhỏ đó mà phải tới mức báo cảnh sát à?"
"Hồi đi học đã giả vờ thanh cao rồi, giờ còn vờ quay sang tỏ ra chính chực mà thương tôi à?"
Tôi chợt nhớ lại hồi đi học, Tô Thiên Thiên vì thiếu dinh dưỡng mà hạ đường huyết ngất xỉu, tôi đưa cho ta viên kẹo.
Nhà ta khó khăn, tôi tìm cách gửi đồ ăn vặt, gửi đồ ngon cho ta.
Thì ra, trong mắt ta, tất cả chỉ là sự thương ?
Vậy còn việc ta chủ tiếp cận tôi thì sao?
Hóa ra ngay từ khi đó, ta đã nghĩ cách bày mưu hành hạ tôi. Quả nhiên, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận, chẳng trách trong lớp không ai muốn chơi với ta.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ta:
"Cô nghĩ tôi là loại người như vậy?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Cô giả vờ tốt với tất cả mọi người, chẳng phải để ai cũng phải mang ơn sao?"
Nhưng tôi là lớp trưởng, tốt với học thì sai ở đâu?
Có lẽ những người xuất thân khác nhau, mãi mãi không thể đồng cảm với nhau được.
"Thôi nói nhiều gì, mau xong việc còn đòi tiền trai ta."
"Các người mà còn như thế, tôi sẽ gọi người tới!"
Tô Thiên Thiên khinh thường:
"Gọi người à? Phòng KTV cách âm, có hét khản cổ cũng chẳng ai cứu đâu."
Cô ta trừng mắt ra hiệu Mã Đống Vũ nhanh lên.
"Cô không cho tôi vào à, hôm nay tôi nhất định phải vào đấy, không những vào tôi còn quay lại để thưởng thức. Chu Ngư à tất cả là do ép tôi!"
Tôi ra sức giãy giụa, mong trai mau vào.
Mã Đống Vũ cởi áo, đưa tay định chạm vào mặt tôi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/song-gio-giay-cuoi/chuong-6.html.]
Đúng lúc đó, trai cùng vệ sĩ cửa xông vào, lập tức khống chế bọn chúng.
Mã Đống Vũ bị đè xuống như con bọ ngựa mắc cạn, còn Tô Thiên Thiên co ro trong góc, hét chói tai.
Khi cảnh sát tới, hai kẻ đó đã run lẩy bẩy, ôm nhau như hai con chuột gặp mèo.
Lại một lần nữa “được” mời lên đồn uống trà, Tô Thiên Thiên lần này khóc càng to hơn.
"Cảnh sát ơi, tôi bị oan! Là hắn ép tôi !"
Cô ta chỉ thẳng vào Mã Đống Vũ, hòng chối tội.
Nghe vậy, Mã Đống Vũ cũng bật dậy phản bác:
"Cô ta mới là chủ mưu! Tôi có bằng chứng!"
Bằng chứng chính là tin nhắn trong nhóm chat.
Không ngờ tôi chưa kịp ra tay, bọn họ đã tự lột mặt nhau.
Cũng hay, khỏi bẩn tay tôi.
Tôi giao luôn file ghi âm cuộc gọi, xong lời khai rồi về nhà.
Anh trai vẫn còn hoảng:
"Nếu vào chậm một chút, chăc phải tự tát c.h.ế.t mình mất."
Tôi ôm lấy :
"Không sao đâu, mọi chuyện kết thúc rồi."
"Hơn nữa, chúng ta vẫn để điện thoại kết nối mà, em vẫn luôn tin sẽ bảo vệ em."
Kết quả, Mã Đống Vũ bị phán bốn năm tù vì tội bắt cóc và cưỡng h.i.ế.p không thành.
Tô Thiên Thiên do mang thai nên được tạm hoãn thi hành án.
Cái thai kia là của Mã Đống Vũ, bố mẹ hắn ban đầu còn quý hơn vàng.
Sau khi vất vả sinh con rồi lại bị họ chê là con , thường xuyên đánh chửi.
Chịu không nổi nữa, ta tự đành đi đầu thú để tránh xa gia đình này.
Cuối cùng, vì có tiền án, ta còn bị tăng thêm một năm tù.
Ngày Mã Đống Vũ ra trại, nhóm chat vẫn rộn ràng chào đón, hẹn nhau ra quán net, uống rượu, đi massage.
Tôi thì lâu rồi không vào nick phụ, vô một lần mở lại liền gặp một “quả bom” lớn.
Có một lão già giả phụ nữ, trò chuyện, an ủi mấy gã đàn ông thất , vì là đàn ông hiểu đàn ông hơn, nên hắn ta đã thu hút không ít người tìm tới.
Mã Đống Vũ, vốn tự cho cả thế giới đều nợ mình, tất nhiên cũng không tránh thoát, liền hí hửng đi gặp. Ai ngờ lại là một ông già.
Nhưng với tâm lý đã chơi thì chơi tới cùng, cho nên việc nên hay không nên , hắn đều cả.
Sau đó, Mã Đống Vũ mê mệt ông ta, nhiều lần hẹn hò, ban đầu là từ ăn ké sang vung tiền mua đồ cho ông ta.
Thậm chí còn lên nhóm chat giới thiệu phong cách chơi mới này, đám kia cũng ùn ùn lao vào thử, và không ngoài dự đoán cả đám đều bị mê hoặc đến mức không kiềm được hai lạng thịt của mình.
…
Sau khi ra tù, Tô Thiên Thiên lại bị nhà họ Mã đưa thẳng về nhà.
Mã Đống Vũ sau đó liền cầm căn cước của ta đi đăng ký kết hôn.
Bức ảnh dùng để giấy kết hôn lại chính là ảnh hai người chụp lúc vụng trộm.
Cả đời này, Tô Thiên Thiên đã không thoát nổi nhà họ Mã.
Bạn thấy sao?