Sóng Gió Giày Cưới – Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kết hôn thì dễ, muốn ly hôn thì vô cùng khó, giờ tôi càng thấy may mắn vì khi xưa là lễ cưới trước rồi mới đăng ký.

Con ta sinh ra thì bị nhà họ Mã hành hạ, Tô Thiên Thiên như thấy lại chính mình trước kia, bắt đầu lén ra ngoài kiếm việc thêm để nuôi con.

Nhưng với tiền án trong người, ta chẳng tìm được việc gì tử tế, cho nên đành phải đi tiếp khách, và rồi bị bắt trong một lần truy quét.

Cũng lúc này, Mã Đống Vũ bị lộ chuyện.

Tài khoản đăng video của lão già kia bị khui ra, hơn hai nghìn clip khiến dân mạng chấn .

Mã Đống Vũ cũng mắc bệnh xã hội, những kẻ được hắn giới thiệu cũng không thoát.

Có người còn bị lộ mặt trên clip, chẳng che chắn gì, danh tiếng ở công ty và gia đình đều tan tành.

Thân hình như cây sào của Mã Đống Vũ bị lão già cho ra rìa nên cũng không lộ mặt, coi như thoát nạn.

Tôi gom hết tin nhắn trong nhóm từ nick phụ gửi cho cảnh sát, tôi chỉ nghĩ chuyện chuyên môn để người trong chuyên môn .

Vụ này liên quan tới hành vi cố ý lây truyền HIV, không phải chuyện nhỏ.

Kết quả, Mã Đống Vũ bị những người mà hắn đã dụ dỗ đ.â.m mười ba nhát, suýt xuống âm phủ.

Giờ thì ta nằm liệt giường không nhúc nhích được.

Sau đó, bố mẹ y vì tội bạo hành cháu mà bị tôi tìm người tố giác.

Tòa tuyên bố nhà họ Mã không đủ năng lực nuôi dưỡng, con của Mã Đống Vũ và Tô Thiên Thiên được đưa vào trại trẻ mồ côi.

Đó là việc duy nhất tôi có thể cho con bé.

Trại trẻ tôi đã điều tra kỹ, ở đó, con bé sẽ tốt hơn nhiều so với nhà họ Mã.

Champagne tung bọt, cả sàn diễn hò reo.

Tôi đã từ một tân binh vô danh, trở thành gương mặt mới trong giới.

Tôi không còn là chim sẻ gãy cánh trong lồng, mà là con đại bàng tung cánh trên bầu trời.

Anh trai vừa sụt sùi vừa khoe với Lâm Dã rằng mấy năm nay nuôi tôi không dễ dàng, trong mắt vẫn ánh lên niềm tự hào không giấu được.

Lâm Dã nhìn tôi bất lực, còn tôi thì tinh nghịch nháy mắt với ta.

Không còn cách nào khác ai bảo tôi là một tổng tài thương tôi chứ.

Khi mới bắt đầu, tác phẩm của tôi mang màu sắc u tối, không hợp thị hiếu số đông.

Nhưng chính sự “khác lạ” đó lại thu hút không ít ánh nhìn.

Nhờ trải qua những biến cố đó, tôi dần buông bỏ được nhiều điều, các mẫu thiết kế cũng tràn ngập màu sắc hơn.

Tôi đã không còn mong chờ một thật lòng nữa.

Từ bố mẹ mỗi người một gia đình, cho tới màn sắp đặt của Mã Đống Vũ, tôi đã quá đủ.

Thế , Lâm Dã lại là người mà tôi chẳng thể đẩy ra khỏi cuộc sống.

Khi tôi đi du học, thường xuyên bay sang, còn nhiều hơn cả trai tôi.

Lâm Dã là công tử thích cách, không chịu thừa kế gia nghiệp, tự mình khởi nghiệp, và cùng tôi dựng nên một công ty công nghệ mới nổi.

Anh ta dường như có đủ bản lĩnh để sống khác biệt.

Trong mắt tôi, Lâm Dã luôn sống , dẫn tôi thử những điều mới, nói rằng cảm giác của tôi mới là câu trả lời.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/song-gio-giay-cuoi/chuong-7.html.]

Cuộc đời không chỉ có một lựa chọn, sai rồi thì vẫn có thể tìm ra con đường mới.

Tôi vốn không giỏi trong môn .

Khi hiểu được cảm của , tôi từng muốn né tránh, rồi nhận ra đã len vào mọi ngóc ngách đời tôi.

Tôi chẳng còn lý do gì để từ chối nữa, trái tim tôi đã trả lời thay tôi.

Chúng tôi ôm nhau trên bãi biển, trong làn gió mặn mòi từ biển khơi.

Biết chúng tôi ở bên nhau, người sốc nhất chính là trai tôi.

"Tôi biết ngay là cậu không có ý tốt mà!"

Tiếng nắm đ.ấ.m nện vào thịt khiến tôi nhắm tịt mắt.

"Đường đường là một thằng lười biếng vậy mà ngày nào cũng xung phong đưa đón em tôi, hóa ra là vì thế!"

"Tôi coi cậu như em, mà cậu lại đi tán em tôi!"

Chuyện xung phong này tôi còn chẳng biết, chỉ kịp liếc sang hỏi, rồi nhận lại một nụ cười phong lưu.

"Còn liếc mắt đưa nữa!"

Anh trai ngồi phịch xuống ghế, một tay bóp nhân trung, giả vờ tức đến chóng mặt.

Tôi vội quạt tay cho :

"Gì mà căng vậy ?"

Lâm Dã hiểu ý, đưa cho ly nước.

"Không nguôi được! Nghĩ tới cảnh bản thân mình cày như trâu để tạo cơ hội cho tên Lâm Dã kia tán em mình, sau mà không tức được chứ."

"Em cũng gặp đâu ít lần, mỗi tháng chúng ta còn gặp nhau một lần mà."

Chỉ có điều, Lâm Dã mà tới là ở cả tuần.

Tôi và Lâm Dã nhìn nhau cười.

Thực ra, trai không phản đối. Anh tin vào nhân phẩm của Lâm Dã, ít ra là thì vẫn tốt hơn là để tôi tự mò mẫm tìm nhầm người.

Đám cưới của tôi tổ chức ở bãi biển, tôi quyết định không mời bố mẹ.

Bạn bè quậy tưng, còn trai thì giấu đôi giày cưới kỹ hơn lần trước, leo thật cao để nhét vào khe quạt thông gió.

Lâm Dã tìm mãi không ra, cuối cùng phải gửi trai tôi một phong bao mới lấy được.

Tối đến, mọi người đề nghị đốt lửa trại, ai cũng thay đồ để chơi tiếp trên bãi biển.

Lâm Dã không tham gia, chỉ bám theo tôi.

"Vợ ơi, sao họ không biết điều mà để chúng ta về trước nhỉ?"

Anh nhìn tôi đầy tủi thân.

"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà."

Không chịu nổi vẻ mặt đáng thương trên gương mặt đẹp trai ấy, tôi liền kéo trốn về.

Vừa vào khách sạn, đã bỏ ngay bộ mặt tội nghiệp, cười như mèo vớ được cá.

Nhưng cũng tốt được sống lại một lần, tôi đã nắm được hạnh phúc của chính mình.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...