Sống Lại Để Hoàn [...] – Chương 5

Tôi bước xuống xe, băng qua bãi đỗ xe ngầm để đến thang máy.

Trên điện thoại, tôi vẫn đang nhắn tin với Cố Yển Thanh, bàn bạc xem nên mua gì.

“Đinh!”

Một tin nhắn lạ đột ngột gửi đến.

Vừa mở ra, tôi lập tức cảm thấy rợn cả sống lưng.

Cảm giác nghẹt thở ấy kéo tôi trở về mùa hè năm tôi hai mươi tuổi.

“Tao sẽ công khai tất cả ảnh của mày và trai mày.”

Từng chữ một, ngập tràn ác ý.

Ngón tay tôi dừng lại trên màn hình.

Sau vài giây, tôi run rẩy gõ hai chữ.

“Trạch Dịch?”

Không có hồi âm.

Tôi nhấn thêm một câu:

“Mày ở đâu?”

Đồng thời, tôi chuyển sang màn hình cuộc gọi khẩn cấp, chỉ chờ hắn ra địa điểm là bấm gọi cảnh sát ngay lập tức.

Nhưng ngay lúc đó—

Hệ thống đột nhiên hoạt trở lại, giọng vang lên đầy hoảng loạn:

【Ký chủ chạy mau! Cô đang gặp nguy hiểm!】

Tôi gần như không hề do dự, lập tức chạy thẳng về phía lối ra của bãi đỗ xe.

Sau lưng, tiếng bước chân nặng nề vang lên, kèm theo đó là giọng của Trạch Dịch:

“Bảo bối, chạy gì ?”

Hệ thống phát điên lên thúc giục tôi:

【Đừng quay đầu lại! Đừng để hắn lừa ! Tôi biết vì sao nhiệm vụ cứ kẹt ở 99% rồi—vì có thể chết trong hôm nay!】

Nghe đến đây, tim tôi lạnh đi một nửa.

Chỉ còn một giây nữa là thoát khỏi bãi đỗ xe.

Nhưng ngay lúc đó—

Một bàn tay thô bạo túm chặt cổ áo tôi, kéo tôi trở lại bóng tối.

Hơi thở gấp gáp, đậm mùi hận thù méo mó, vang lên sát bên tai tôi.

“Đồ cặn bã, hai người đúng là một cặp chó má!”

Sau nửa năm không gặp, Trạch Dịch trông như biến thành một người khác.

Những gì hắn , tôi nghe không hiểu nổi.

Tim tôi đập dồn dập.

“Trạch Dịch, có gì từ từ . Nếu tôi có thể giúp , tôi nhất định sẽ giúp!”

“Vậy có thể khiến Trạch Dao thích tôi không?”

Hắn nhạo, giọng điệu châm chọc:

“Hửm? Con đàn bà dơ bẩn, quyến rũ trai mình như thế nào? Dạy tôi đi?”

“Anh… thích Trạch Dao?”

Câu của hắn giống như chiếc phao cứu sinh tôi bấu víu trong cơn hoảng loạn.

Tôi gần như gào lên:

“Anh thích Trạch Dao… tôi… tôi cũng ! Tôi cũng giống ! Tôi sẽ chỉ cho , không?”

Những mảnh tin tức rời rạc trong nửa năm qua cuối cùng xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Tôi hiểu ra tất cả.

Hiểu tại sao Trạch Dịch bị Trạch Dao đánh suýt chết, bị tống vào bệnh viện tâm thần.

Hắn đã tỏ với Trạch Dao.

Và bị từ chối.

“Tại sao Trạch Dao lại tôi là đồ bệnh hoạn?”

Giọng trầm thấp của Trạch Dịch ẩn chứa cơn cuồng nộ bị đè nén.

“Còn Cố Yển Thanh . Dựa vào đâu chứ?”

Tôi ép mình nuốt xuống nỗi sợ hãi, hít một hơi thật sâu.

“Anh không bệnh hoạn.

Yêu một người không sai, dũng cảm càng không sai.”

Trạch Dịch bật khẽ.

“Thật sao?”

“Còn nhớ những bức ảnh tôi gửi cho không?”

Toàn thân tôi lập tức cứng đờ.

Hóa ra, ngay từ đầu… chính là hắn.

Trạch Dịch tiếp tục :

“Biết tại sao tôi lại ra mấy thứ kinh tởm đó không?”

“Bởi vì tôi cũng từng điều tương tự với Trạch Dao.

Cô ấy thấy tôi ghê tởm.”

Hắn gằn:

“Tôi cờ biết thích Cố Yển Thanh.

Vậy nên tôi tò mò…

Ngày trai cũng thấy ghê tởm, liệu có đau đớn đến mức muốn chết, giống tôi không?”

Tôi run rẩy.

Cuối cùng, tôi hiểu ra ánh mắt ghê sợ của Trạch Dao khi ở quán bar hôm ấy.

Cô ấy không hẳn là căm ghét tôi.

Mà là… bức ảnh đó khiến liên tưởng đến một điều không mong muốn.

Cô ấy đang cố gợi ý để tôi lấy lại điểm yếu từ tay Trạch Dịch.

Nhưng đồng thời, tận sâu trong lòng, ấy cũng vô thức chán ghét cảm của tôi dành cho Cố Yển Thanh.

Trạch Dịch lại kích .

“Nói đi, bảo bối.

Đêm hôm đó, trai phát hiện ra những bức ảnh kia… Anh ta có phản ứng gì?”

Tôi không kìm mà run lên.

“Anh… ấy tôi ghê tởm.

Tôi đã van xin ấy, mãi đến khi… mãi đến khi—”

“Nói dối.”

Giọng của Trạch Dịch lạnh lẽo đến mức dựng tóc gáy.

“Cô biết không?”

“Lúc tôi đẩy xuống biển…

Anh trai đã có biểu cảm như thế nào không?”

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu tôi.

Tôi lạnh đến thấu xương.

Người từng muốn tôi… chính là Trạch Dịch?

Hắn chậc một tiếng, như thể đang hồi tưởng về một ký ức không mấy dễ chịu.

“Thật ra, lúc tỏ với ta…

Chân ta vừa đặt lên bãi cát dưới vách đá Bạch Đầu.”

Tôi cảm thấy như rơi vào vực thẳm.

Cố Yển Thanh… đã chứng kiến tất cả sao?

Tôi bấu chặt lòng bàn tay, cố gắng ổn định cảm đang cuộn trào.

“Lúc đó, tôi thấy ta có một cảm giác…”

“Đừng nữa…”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Trạch Dịch siết chặt lấy cổ tôi, từng chữ tựa như ma quỷ thì thầm bên tai:

“Cô chết rồi… hắn cũng không muốn sống nữa.

Cảm quá phải không?”

Ầm!

Một chiếc xe đột ngột lao vào bãi đỗ xe.

Tiếp theo là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.

Những ngọn đèn pha sáng rực như ban ngày.

“Âm Âm!”

Tiếng gọi của Cố Yển Thanh vang vọng khắp tầng hầm.

Giọng không ngừng run rẩy.

“Trạch Dịch! Mọi chuyện có thể thương lượng!

Cậu đưa Âm Âm ra đây, tôi sẽ đồng ý với mọi điều kiện của cậu!”

Cảnh sát cũng đến.

Bắt đầu lục soát toàn bộ bãi đỗ xe.

Trạch Dịch kéo tôi vào một góc tối.

Hắn ta bất , giọng điệu như đang lẩm bẩm một điều gì đó đầy ám ảnh:

“Anh trai có thể chết vì

Vậy tại sao Trạch Dao lại không thể chết vì tôi?

Không công bằng…

Hahaha… Không công bằng chút nào…

Ghê tởm quá… Hai người thật sự quá ghê tởm!”

Lưỡi dao lạnh băng đặt lên cổ tôi.

Cắt qua làn da, từng nhát, từng nhát một.

Máu lập tức chảy ra, loang thành từng vệt đỏ.

Cố Yển Thanh đang lao đến gần.

Nhưng tôi lại ngày càng sợ hãi.

Tôi giữ chặt lấy con dao, gần như van xin:

“Làm ơn… đừng tôi ở đây.”

“Ít nhất đừng để ấy thấy…”

Anh trai tôi sẽ phát điên mất.

Trạch Dịch không biết lấy từ đâu ra tờ giấy khám bệnh trong túi tôi.

Hắn ta thoáng qua rồi khẽ.

“Ồ, có thai rồi à.”

Hắn ta gằn giọng, đôi mắt như phát điên:

“Lần này, để trai tận mắt chứng kiến em và đứa con của hắn chết trước mặt hắn đi, thế nào?”

Khoảnh khắc Cố Yển Thanh xuất hiện…

Tôi dốc toàn bộ sức lực, túm chặt lấy con dao, giằng co với Trạch Dịch.

“Anh! Em ở đây!”

Giọng tôi gào lên đầy tuyệt vọng.

Tôi dùng hết sức chặn lưỡi dao đang lao về phía mình.

Hai tay chồng lên nhau, đầu gối đè chặt cổ Trạch Dịch, nghiến răng hét lớn:

“Không tôi!”

Đầu ngón tay mất cảm giác gần như ngay lập tức.

Tôi không biết là ngón tay bị gãy, hay dây thần kinh bị tổn thương.

Trong cùng một khoảnh khắc, Cố Yển Thanh lao tới, chộp lấy cổ tay của Trạch Dịch.

“Âm Âm! Thả tay ra!”

Nhưng tôi đã không thể kiểm soát tay mình nữa.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Yển Thanh, tôi bật khóc nức nở:

“Anh! Tay em bị gãy rồi! Em không còn cảm giác ở ngón tay nữa!”

Cảnh sát đến kịp lúc, Trạch Dịch bị khống chế và áp giải lên xe cảnh sát.

Cố Yển Thanh không buồn liếc hắn một cái.

Anh chỉ ôm chặt lấy tôi, lao thẳng ra khỏi bãi xe, giọng đầy căng thẳng:

“Bác sĩ! Tay vợ tôi bị thương!”

Bác sĩ chỉ thoáng qua rồi trầm giọng:

“Dây thần kinh bị đứt, phải đưa đến bệnh viện khâu ngay!”

Mắt tôi tối sầm lại.

Trước khi đưa lên xe cấp cứu, tôi gắng gượng hỏi:

“Em có thai, có thể tiêm thuốc tê không?”

Sắc mặt Cố Yển Thanh lập tức tái nhợt.

Anh đưa tay che mặt, ngón tay run rẩy không thể kiềm chế.

13

Tay tôi mất rất lâu mới hồi phục.

Từ mùa đông đến mùa xuân.

Chuyến đi Iceland bị hoãn vô thời hạn.

Nghe , Trạch Dịch bị Cố Yển Thanh và Trạch Dao hợp tác tống đến một hòn đảo hoang nào đó, từ đó không còn ai nghe tin tức về hắn nữa.

Sau hôm đó, hệ thống cũng biến mất.

Có lẽ, sau khi hoàn thành 100% nhiệm vụ, nó sẽ lặng lẽ rời đi mà không hề báo trước.

Hiện tại tôi vẫn đang trong quá trình phục hồi, mỗi ngày đều luyện tập cầm bút vẽ tranh.

Bác sĩ , vẽ tranh sẽ giúp tay tôi hồi phục tốt hơn.

Khi Cố Yển Thanh trở về, tôi vừa hoàn thành một bức vẽ.

Tôi vẫy tay gọi :

“Anh! Giúp em một chuyện!”

Anh bước tới, dùng đôi tay ấm áp nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn tôi.

Nhưng tôi còn muốn chuyện, liền né tránh, rồi đẩy bức tranh về phía .

Trên giấy là một bé hoạt hình, đeo kính gọng đen, trông đầy vẻ vất vả của một nhân viên công sở.

Cô bé tít mắt, trên đầu có một vầng hào quang tượng trưng cho thiên thần.

“Giúp em viết hai chữ không? Tay em vẫn chưa viết đẹp lắm.”

Cố Yển Thanh ôm tôi vào lòng, dịu dàng hỏi:

“Muốn viết gì?”

Tôi nghĩ một chút, rồi mỉm .

“Viết là ‘Tiểu Nguyện’ đi.

Chữ ‘Nguyện’ trong ‘ước nguyện’.”

Có lẽ, trong hệ thống đó có rất nhiều đơn vị khác nhau.

Gọi nó là “Tiểu Hệ Thống” thì quá chung chung rồi.

Cố Yển Thanh viết xong, ngẩng đầu hỏi:

“Tiểu Nguyện là ai?”

“Là một thiên thần.”

Thấy không hiểu, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi .

“Để em kể nghe một câu chuyện nhé?”

Cố Yển Thanh ôm tôi vào lòng, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.

“Được, kể đi.”

Buổi chiều ấm áp, chúng tôi ngồi trong ánh nắng vàng dịu nhẹ.

Tôi kể:

“Ngày xưa, có một thầm trai mình.

Nhưng trai lúc nào cũng lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách,

khiến nghĩ rằng ghét mình.

, quyết định giấu cảm này suốt đời.”

“Thế , một ngày nọ, một kẻ điên đã chết ấy.”

Cố Yển Thanh vốn đang lắng nghe chăm .

Nhưng đến câu này, bất giác siết chặt tay, ánh mắt dán chặt vào tôi.

“Giết chết?”

“Ừ, chết.”

Tôi nghiêm túc gật đầu:

“Trước khi chết, ấy đã ước rằng…

Anh trai mình có thể tìm người mà thực sự .”

Giọng của Cố Yển Thanh khẽ khàng khàn đặc:

“Tiếp tục đi.”

Tôi mỉm giơ bức tranh lên trước mặt .

“Và rồi! Một hệ thống đã xuất hiện!”

“Nó có thể giúp ấy hoàn thành điều ước cuối cùng.”

Nghe đến hai chữ ‘điều ước’, Cố Yển Thanh không khỏi cau mày.

Giọng trở nên trầm đục khi thay tôi kết thúc câu chuyện:

“Nhưng người nhất… là em mình.

Vậy nên, em đã hồi sinh.”

Căn phòng chìm vào yên lặng.

Tôi gật đầu mạnh mẽ.

“Đúng! Chính là như !”

“Sao nào? Có phải là một câu chuyện rất đơn giản không?”

Cố Yển Thanh siết tôi vào lòng, ôm chặt hơn.

Tôi chớp mắt :

“Anh sao thế?”

“Tiểu Nguyện… chính là hệ thống mà em ?”

“Phải! Nó là người tốt nhất, cũng là người em muốn cảm ơn nhất!”

Cố Yển Thanh bất ngờ thì thầm:

“Âm Âm, đây có phải là mơ không?

Hay là, đây là thế giới sau khi chết?”

Tôi đưa tay áp lên trán , nghiêm túc hỏi:

“Anh sốt rồi sao? Nếu đây là thế giới sau khi chết, thì chỉ có thể là của em thôi.

Anh xuất hiện ở đây gì chứ?”

Cố Yển Thanh cầm lấy mặt tôi, lặng im không gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...