Cô ta vào bệnh viện đã hơn nửa tháng, chưa từng thể hiện chút gì khiến người khác tin phục.
Bảo ta khám bệnh, phẫu thuật, ta đều tìm cớ từ chối. Trước đây, tôi không nghi ngờ việc ta từ chối là do ta không biết .
Tôi từng nghĩ rằng ta thật sự vì lý do sức khỏe nên mới không .
Nhưng bây giờ gương mặt ta, thấy ta lại định đổ oan cho tôi, tôi bỗng nhận ra, có lẽ ta thực sự có vấn đề.
Không chỉ là việc ta không biết phẫu thuật hay khai man bằng cấp, mà nhân phẩm của ta cũng có vấn đề rất lớn.
Dẫu sao thì ta cũng có thể vu oan cho tôi mà không hề thay đổi sắc mặt. Nếu thật sự có năng lực, ta không cần phải sợ những tin đồn bên ngoài.
Cô ta chỉ cần thực hiện một ca phẫu thuật để tự minh oan, ta lại chưa bao giờ , mà chỉ biết đến tìm tôi phiền phức.
Những điều này khiến tôi càng tin rằng ta đang giấu diếm điều gì đó.
Giang Hân có thể che mắt người đời suốt hai kiếp, chắc chắn ta có cách riêng của mình.
Kiếp trước, ta mình bị người khác , khiến tay bị thương không thể phẫu thuật. Nhưng kiếp này, tay ta vẫn lành lặn.
Không ai ta, tại sao ta không phẫu thuật?
Chẳng lẽ chuyện bị thương ở tay kiếp trước cũng là lời dối?
Nếu đúng như , thì sau này tôi phải cẩn thận hơn. Tôi không muốn trong những ngày cuối cùng trước khi rời đi lại xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
17
Biểu cảm của Giang Hân khiến tôi buồn nôn, đồng thời cũng tôi sợ hãi đến phát run.
Tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn vào những ngày sắp rời đi.
Điều Giang Hân muốn là Lục Khả Phàm, nếu đã như thì tôi sẽ tránh xa Lục Khả Phàm.
Tôi xin ca đêm, để tránh chạm mặt Lục Khả Phàm.
Tôi một lòng muốn tránh xa rắc rối, rắc rối lại cứ tìm đến tôi.
Lục Khả Phàm, người từ trước đến giờ chưa từng dành cho tôi một ánh mắt dịu dàng, giờ đây như biến thành một người khác, tối tối lại đến thăm tôi, còn mang đồ ăn khuya cho tôi.
Đầu đau như muốn nổ tung, tôi đem hết đồ ăn khuya mà Lục Khả Phàm mang đến chia cho các y tá trực ca đêm.
Đến lần thứ ba Lục Khả Phàm đến bệnh viện thăm tôi vào buổi tối, sáng hôm sau tôi gặp phải Giang Hân. Cách nhau hơn mười mét, tôi đã có thể cảm nhận sát ý trong ánh mắt của ta.
Giang Hân hận tôi, không phải là kiểu hận bình thường!
Tôi âm thầm than khổ, tôi không muốn chọc đến Giang Hân, ta chắc chắn sẽ không để tôi yên.
Để phòng bất trắc, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Tôi đã âm thầm đề phòng, chuyện bất ngờ vẫn xảy ra.
Hôm đó, tôi xin nghỉ để đến ga tàu mua vé. Lãnh đạo với tôi rằng đơn xin xuất ngũ và từ chức của tôi sẽ phê duyệt trong ba ngày tới.
Tin vui này khiến tôi rất phấn khởi, sau khi xin phép lãnh đạo, tôi đến nhà ga để mua vé tàu.
Trên đường cầm vé trở về, tôi cờ gặp mẹ của Lục Khả Phàm.
Đây là lần đầu tiên từ khi tái sinh tôi gặp lại mẹ của Lục Khả Phàm.
Bà ta không bị liệt hay phải cắt cụt chân tay, trông rất khỏe mạnh. Nhìn thấy tôi, mẹ Lục gọi tôi lại: "Khương Lam, chúng ta chuyện một chút!"
Kiếp trước, trước khi tôi và Lục Khả Phàm kết hôn, mẹ Lục không hề thích tôi. Bà ta xem thường công việc của tôi, xem thường việc tôi là trẻ mồ côi, cho rằng tôi không xứng với con trai bà ta – một người Chỉ huy xuất sắc.
Trước khi kết hôn bà ta đã không thích tôi, sau tai nạn xe dẫn đến bị cắt cụt chân, bà ta cũng không thích tôi.
Dù tôi chăm sóc bà ta đến mức quên cả bản thân, mọi việc từ bưng bô đến lau người, thì bà ta vẫn không thích tôi.
Bà ta luôn cho rằng việc bà ta bị cắt cụt chân là lỗi của tôi, cứ đinh ninh số mệnh của tôi không tốt nên mới khiến bà ta rơi vào cảnh như .
Mẹ Lục muốn chuyện với tôi, tôi cũng định nhân dịp này với bà ta rằng tôi không muốn kết hôn với Lục Khả Phàm nữa.
Thế là chúng tôi đến nơi ở của Lục Khả Phàm, mà không biết đây lại là một cái bẫy.
Khi tôi và mẹ Lục vừa mở cửa, bà ta lập tức hét lên một tiếng chói tai.
"Giết người rồi! Khương Lam g.i.ế.c người rồi!"
18
Tôi bị tiếng hét của mẹ Lục giật mình. Nhìn kỹ lại, tôi thấy Giang Hân.
Giang Hân nằm trên sàn nhà, một tay đầy m.á.u me.
Tôi không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt. Bên ngoài, mẹ Lục vẫn đang lối om sòm.
Rất nhanh sau đó, các bảo vệ nghe tiếng gào liền xông vào. Giang Hân đưa đến bệnh viện cấp cứu, còn tôi thì bị các bảo vệ bắt giữ.
Thật lòng mà , đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mọi việc diễn ra chỉ trong vài phút.
Bạn thấy sao?