8
Tôi ta, chỉ thấy ghê tởm:
“Thẩm Tinh Dạng, tôi không muốn nghe.”
Giọng tôi lạnh tanh, giật phắt đống thư trên tay ta, xé nát.
Thấy , ta vẫn không tức giận, lại lấy thêm một phong thư khác.
Nhưng ngay khi ta vừa mở miệng, lá thư lại bị tôi xé tan.
Ánh sáng trong mắt ta từng chút từng chút một tắt lịm.
“Đưa hết đây.”
Tôi chìa tay ra như ban ơn.
Anh ta nghe như thánh chỉ, lập tức đưa ngay, khuôn mặt tàn tạ lóe lên vẻ vui mừng:
“Hạ Dương, biết mà, em vẫn còn …”
Chưa kịp dứt câu, toàn bộ đống thư bị tôi châm lửa đốt.
Chỉ trong chốc lát, hóa thành tro bụi.
Giống như bao năm qua của tôi với ta – tan thành hư vô.
Anh ta gần như phát điên, quỳ xuống định nhặt tro, một cơn gió mạnh quét qua, cuốn sạch tất cả.
Thẩm Tinh Dạng suy sụp, gào hỏi tại sao tôi lại đối xử như thế.
“Khi trước treo tôi trên cây cho Tô Linh Nhi hành hạ, tôi cũng từng muốn hỏi y như .”
“Tại sao lại đối xử như với tôi?”
Nghe xong câu này, ta gục hẳn xuống đất, tựa như bị rút hết sức lực.
“Đúng … tại sao…”
Tôi cho người đưa Thẩm Tinh Dạng về nước.
Anh ta không phản kháng, chỉ mồm lẩm bẩm mãi chuyện báo thù.
Rất nhanh, tôi quên mất chuyện này.
Bởi vì một tháng sau chính là đám cưới của tôi và Su Su.
Tôi sắp cưới người mình .
Hôn lễ tổ chức cực kỳ long trọng. Su Su , ấy muốn bù đắp cho tất cả những năm tháng đã bỏ lỡ tôi.
Tôi mỉm gật đầu.
Anh ấy tôi – đến tận xương tủy.
Bước vào xe hoa, trong đầu tôi toàn là viễn cảnh hạnh phúc sắp tới.
Nhưng xe cưới chưa đến nơi, đã bị một chiếc xe tải lao tới đâm thẳng, lật nhào.
Tôi lập tức mất đi ý thức.
Lúc mở mắt, trước mắt là một bóng tối đặc quánh.
Rồi một đôi bàn tay chạm lên mặt tôi.
“Hạ Dương, em thật đẹp.”
Giọng Thẩm Tinh Dạng khàn đặc vang bên tai.
Tôi nhíu mày.
Không hiểu sao ta lại xuất hiện vào lúc này.
“Thẩm Tinh Dạng, buông tôi ra!”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, sợ hãi không cách nào kìm nén.
Rõ ràng ta đã bị đưa về nước, rõ ràng tôi và ta đã hoàn toàn kết thúc.
Vì sao ta vẫn bám theo quấy rầy tôi?
Anh ta cúi xuống định hôn, tôi vội quay mặt né đi.
Nhưng ta chẳng giận, chỉ lấy ra một chiếc điện thoại.
“Hạ Dương, em xem này, báo thù cho em rồi.”
Trong màn hình, Tô Linh Nhi bị treo lơ lửng bên vách núi, người đầy thương tích, hiển nhiên đã bị tra tấn thảm khốc.
“Thẩm Tinh Dạng, điên rồi sao? Mau thả tôi ra!”
Tô Linh Nhi mắng ta như điên.
Anh ta lấy từ sau lưng ra một cây nỏ.
Một mũi tên bắn thẳng, thân cây bên cạnh thủng một lỗ toang hoác.
“Hồi đó bắt mọi người ném thịt, ném xương vào Hạ Dương, giờ tôi cho nếm thử cảm giác bị nhắm bia sống, thế nào?”
Nghe , mắt Tô Linh Nhi hoảng loạn.
“Thẩm Tinh Dạng… đúng là điên!”
Sau đó, ta giương nỏ nhắm thẳng ta.
Nhưng nhắm không chuẩn, mũi tên lệch hướng.
Tô Linh Nhi sợ hãi giãy giụa, cố tránh xa.
Thấy , ta lại bật :
“Trông như con giòi ấy, buồn thật.”
Lần này, mũi tên cắt đứt dây trói.
Tô Linh Nhi hét lên chói tai, rơi thẳng xuống vực sâu.
Đoạn ghi hình kết thúc tại đây.
Thẩm Tinh Dạng lấy nỏ từ sau lưng ra, chĩa về phía tôi.
Tôi hoảng loạn.
“Thẩm Tinh Dạng, đừng phát điên nữa!”
Giờ đây tôi đang hạnh phúc, tôi không thể chết, cũng không muốn chết!
Anh ta tôi, khẽ.
Đúng lúc này, cửa bên ngoài bị gõ ầm ầm – Su Su đã dẫn người tìm đến.
Anh ta chẳng hề sợ hãi, chỉ lùi từng bước, mắt dán vào tôi.
Tôi lắc đầu quầy quậy, nước mắt lưng tròng.
Ngay khoảnh khắc mũi tên lao đi, tôi nhắm chặt mắt.
Nhưng cơn đau tưởng tượng không xảy ra.
Thẩm Tinh Dạng gục xuống, đôi mắt vẫn tôi chằm chằm.
Cửa bật mở.
Su Su ôm lấy tôi.
Trên mặt đất, Thẩm Tinh Dạng hấp hối, miệng chỉ còn đủ sức lặp lại một câu:
“Hạ Dương, xin lỗi…”
Nhưng, lời xin lỗi này đã quá muộn.
Tôi cứu ra, hôn lễ vẫn tiếp tục.
Thẩm Tinh Dạng là kẻ trốn ra nước ngoài, ở trong nước ta từng người và bị truy nã.
Nhưng giờ ta đã chết.
Chúng tôi đưa thi thể Thẩm Tinh Dạng về nước.
Su Su ôm chặt lấy tôi, giọng đầy day dứt:
“Anh sợ lắm, sợ mất em.”
Tôi cũng ôm chặt ấy.
“Không đâu. Từ nay, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Toàn văn hoàn
Bạn thấy sao?