22
Tất cả mọi người đều khăng khăng cho rằng tôi đang giả bệnh, để giận dỗi với Lục Hoài Nguyệt.
Lúc đầu, Lục Hoài Nguyệt còn bị ép phải xin lỗi tôi.
Giọng ta cứng nhắc.
“Xin lỗi Ôn Từ, tôi không nên đổ tội cho .”
Nhưng khi không có ai .
Cô ta rất ngạo mạn.
“Chẳng ai tin đâu. Dù sao, với bố mẹ chỉ có huyết thống, không có cảm.”
Tôi hiểu.
Tình cảm là thứ phải bồi đắp từ nhỏ.
Lục Hoài Nguyệt là người mà bố mẹ đã chứng kiến lớn lên từng ngày.
Nên tôi không còn hy vọng gì nữa.
Về sau.
Bố tôi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Thôi đủ rồi.”
“Chẳng lẽ con muốn vì một chuyện nhỏ nhặt mà cắt đứt quan hệ với chị sao?”
Mẹ tôi luôn khuyên nhủ.
“Đừng ầm nữa, tính ra thì chị con ở nhà này lâu hơn…”
Tôi chỉ thấy ồn ào.
Hệ thống vì thế đã phát triển thêm một chức năng chặn tiếng chỉ với một thao tác.
Ở nhà, tôi như một người câm điếc.
Phớt lờ tất cả mọi người.
Lục Hoài Nguyệt thỉnh thoảng nổi điên, nắm lấy tôi, bắt tôi phải nghe ta .
Tôi vừa mở miệng.
Lập tức “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Đồng tử của Lục Hoài Nguyệt giãn ra.
Ánh mắt đầy hoảng sợ.
Cô ta vơ lấy vài tờ giấy, nhét vào tay tôi.
Tôi định lau máu đi.
Nhưng càng lau lại càng nhiều.
Cuối cùng, mọi thứ tối sầm lại, tôi ngã ngửa ra sau.
23
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở bệnh viện.
Bác sĩ , bệnh của tôi rất phức tạp.
Có nhiều cơ quan đã suy yếu.
Nhưng nguyên nhân thì chưa rõ.
Chỉ nghĩ đến việc người ta có thể sẽ dùng tên tôi để đặt tên cho căn bệnh này.
Tôi bật .
Hệ thống trong tai thì thầm: “Cô còn sao? Cô lạc quan thật đấy, sức khỏe hiện tại chỉ còn 20 điểm thôi…”
Vì gia đình không tin tưởng tôi.
Điểm sức khỏe của tôi đang giảm không phanh.
Giảm mãi đến 20 điểm.
Giờ tôi chẳng khác gì một cái xác.
Mẹ tôi gục xuống cạnh giường, lần đầu tiên khóc đến không thở nổi vì tôi.
Ba tôi ngồi trên ban công, cau mày hút xì gà, hết điếu này đến điếu khác.
Lục Hoài Nguyệt đứng đó, ngây ngốc, cố gắng tỏ ra hoang mang bối rối.
“Tôi… tôi không ngờ em lại bệnh nặng đến .”
Tôi dùng hai tay chống cơ thể.
Chậm rãi ngồi dậy.
“Tôi thành ra thế này, chẳng phải là điều chị mong muốn sao?”
Mặt ta tái xanh.
Mím môi, không lời nào.
Mẹ trách móc ta: “Từ trước đến giờ sao con lại cứ khiến em không vui?”
Tôi ngẩng lên, chế giễu: “Mẹ đã dung túng cho chị ấy mà.”
Người sắp chết rồi.
Muốn gì thì thôi.
Môi mẹ mấp máy vài cái, cuối cùng chỉ cúi đầu, không gì.
24
Đêm khuya.
Tôi chủ gọi hệ thống, khẽ hỏi:
“Với 20 điểm sức khỏe còn lại, có thể đổi gì?”
Hệ thống ngạc nhiên: “Cô không muốn sống nữa sao?
“Để tôi kể nghe một câu chuyện nhé.”
Tôi trước khi nó kịp kể: “Không cần đâu.”
“Dù sao cũng sắp chết rồi, chi bằng tiêu hết điểm sức khỏe trước khi chết.”
Hệ thống nghe lời, mở cửa hàng ra lần nữa.
Đủ các món đồ kỳ lạ bày trên kệ.
【Chuyển giao tài sản: không đau đớn, chuyển hết tiền bạc của gia đình sang cho bản thân. Giá: 10 điểm sức khỏe.】
Nếu còn nhiều sức khỏe, tôi sẽ nhấn nút này cho nát luôn.
【Tan học đừng đi vội: chọn một người may mắn và cho vào bao tải đánh một trận. Giá: 2 điểm sức khỏe.】
Tôi nhấn vào nút này thật mạnh.
Trước khi chết, nhất định phải đánh kẻ đáng ghét một trận cuối cùng.
Cuối cùng.
Tôi chỉ còn lại 5 điểm sức khỏe.
Cố gắng sống lay lắt.
Để xem họ rồi sẽ kết thúc thế nào.
Bạn thấy sao?