25
Một tuần trước sinh nhật mười tám tuổi của tôi, vài chuyện lớn đã xảy ra.
Đầu tiên là gia đình sản.
Visa du học của Lục Hoài Nguyệt vẫn chưa kịp lấy thì dòng tiền chu cấp đã bị cắt.
Tài sản của gia đình đều đã bán hết.
Nếu không tìm căn nhà nào rẻ để , họ sẽ phải sống lang thang trên đường phố.
Thứ hai, cả nhà – trừ tôi đang nằm trong bệnh viện – đều bị đánh một trận tơi tả không rõ lý do.
Camera trên đoạn đường đó vừa khéo bị hỏng.
Họ không tìm ra ai là người ra.
Vụ này đành để qua loa bỏ qua.
Cuối cùng, cả gia đình đầy thương tích, lảo đảo bước vào bệnh viện thăm tôi.
Lục Hoài Nguyệt đeo khẩu trang, đôi mắt lộ vẻ tiều tụy.
Không còn vẻ năng , kiêu ngạo như trước kia.
Dưới mắt mẹ có quầng thâm nặng nề.
Bà nhiều lần ngập ngừng rồi mới mở lời, giọng rất nhẹ:
“Ôn Từ, gia đình sản rồi, không còn tiền chữa bệnh cho con nữa…”
Bà chưa hết.
Nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng, ướt một góc chăn của tôi.
“Chúng ta đã sai với con.”
Ba không có mặt ở đây.
Có lẽ ông đang ký giấy từ chối điều trị.
Khi ống thở bị rút ra.
Tôi cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Những người đã phụ bạc tôi, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi.
Tôi thấy khó thở.
Máu dường như lạnh dần.
Ý thức rơi vào hỗn độn.
Hệ thống lại lay tôi tỉnh dậy: “Cô còn 4 điểm sức khỏe, muốn dùng sao đây?”
Tôi thì thầm.
“3 điểm, khiến Lục Hoài Nguyệt lỡ kỳ thi đại học.”
“Điểm còn lại, mua một nén nhang, cầu nguyện cho kiếp sau của tôi sống bình thường.”
…
Khi linh hồn tôi rời khỏi cơ thể.
Tôi thấy mẹ gục ngã trên sàn, khóc không ngừng.
Ba luôn nghiêm khắc với tôi, mắt đỏ hoe.
Ông quay đi, không dám di thể của tôi.
Lục Hoài Nguyệt đờ đẫn.
Cũng rơi hai giọt nước mắt.
Có lẽ là đang khóc cho tương lai bấp bênh của mình.
26
Rất lâu sau tôi mới tỉnh dậy.
Thật kỳ lạ, cõi âm sao mà giống dương gian thế này.
Tôi thấy chiếc giường quen thuộc.
Căn phòng quen thuộc.
Mọi thứ y hệt như trước khi tôi rời khỏi nhà.
Tôi đã tái sinh, quay lại khi chưa rời xa gia đình sao?
Tôi theo thói quen mở điện thoại, tìm hệ thống.
Hệ thống đã biến mất.
Trong mục ghi , chỉ còn lại một đoạn cuối.
【Ôn Từ, tôi vốn chỉ tồn tại vì . Nhưng tiếc là tôi đã không giúp lấy lại vận khí của mình. Nên tôi đã dùng bản thân, đổi cho một cuộc sống mới này. Giờ đây là con duy nhất của một gia đình giàu có. Cặp vợ chồng này định mệnh không có con, nên họ là người cần và cũng cần họ. Mọi người đều rất thương . Căn nhà này là do cờ mua lại. Vì thích, bố mẹ đã ở đây cùng . Chỉ thôi, bắt đầu cuộc sống mới của đi.】
Trời xuân dịu dàng, ngoài cửa sổ nắng rực rỡ, chim én líu ríu.
Tôi ôm điện thoại.
Khóc không thành tiếng.
27
Về sau, tôi cờ nghe kể về câu chuyện của những chủ nhân cũ của căn nhà này.
Hiện tại họ nợ nần chồng chất.
Con duy nhất, Lục Hoài Nguyệt, do một sự cố đã bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Nhưng gia đình không có tiền để cho ta học lại.
Thế là, ta bỏ lại ba mẹ nuôi đã cưng chiều mình suốt mười tám năm.
Quay về tìm ba mẹ ruột.
Nhưng cuộc sống không còn giống như trước.
Cô ta không còn tài xế riêng đưa đi học.
Chỉ có thể dầm mưa dãi nắng chạy theo xe buýt.
Vì thời gian đi lại quá lâu.
Cô ta phải ở nội trú, chen chúc trong căn phòng tám người chật hẹp.
Mẹ nuôi của ta thường xuyên đến trường tìm ta.
Khóc đến hoa lê ướt mưa: “Lục Hoài Nguyệt, con còn có lương tâm không? Mẹ đối với con còn tốt hơn với con ruột mẹ cơ mà!”
Lục Hoài Nguyệt chỉ lạnh lùng đáp: “Các người đã chết ấy, còn muốn lỡ dở đời tôi sao?”
Cô ta vốn là người chỉ biết đến lợi ích.
Cô ta cũng hiểu rõ.
Phải gì để đâm vào tim người khác.
Về sau, mẹ nuôi có đến tìm ta từ chối gặp.
Vì tâm trạng bất ổn, năm sau ta cũng không thi kết quả tốt.
…
Với sự ủng hộ của bố mẹ mới, tôi đã nộp đơn xin du học.
Họ không tiếc công sức và tiền bạc hỗ trợ, viên tôi.
Lần nào cũng mỉm bảo: “Nghĩ đến việc cố gắng là vì tương lai tốt đẹp của Ôn Từ, chúng ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”
Tôi rất dễ .
Nghe họ mãi, tôi lại ôm lấy mẹ và khóc trên đầu gối bà.
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Không sao cả, chúng ta sẽ luôn ở phía sau con.”
28
Không lâu sau, tôi ra nước ngoài.
Bước đi một mình trên mảnh đất xa xôi.
Bỗng có tiếng “ting” bên tai.
“Xin chào chủ nhân, tôi là phiên bản 3.0, hệ thống sống sót dành cho du học sinh.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Ôm lấy điện thoại, lắc mấy cái.
Nó khúc khích.
“Tôi chỉ là một đống dữ liệu mà, dữ liệu sẽ không bao giờ rời đi.
“Được rồi, nhiệm vụ hôm nay là dùng khoai tây nấu một bữa ăn có thể ăn !”
—Hết—
Bạn thấy sao?