8
Đúng là tham lam vô độ, tôi chẳng buồn dây dưa nữa. Đã có pháp luật phán xét.
Tôi quay về phòng thu dọn đồ, ai ngờ cả lại lao tới kéo tay tôi:
“Cô không đi! Cô phải ở lại đây!”
“Buông tôi ra! Buông ra!”
“Đúng rồi, trói lại! Một người đàn bà mà dám loạn trời đất!”
Có chồng chống lưng, chị dâu cũng hùa theo.
Ngay lúc ấy, một tiếng quát vang lên:
“Tiểu Viễn, buông vợ tao ra!”
“Tiểu Diệp, về rồi à…” Giọng tôi nghẹn ngào, cuối cùng chồng tôi cũng về.
Anh đẩy mạnh cả ngã xuống đất, rồi ôm chặt tôi vào lòng.
“Tình Tình, về rồi, đừng sợ.”
Sau đó quay về phía phòng: “Con mình không sao chứ?”
“Không sao, đang ở khách sạn với ba mẹ em.”
“Tốt rồi. Mọi việc còn lại để lo, em vào trong thu dọn đồ đi.”
Tôi gật đầu, quay người vào phòng, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng đập đồ ầm ầm, tranh cãi hỗn loạn. Ngay cả mẹ chồng cũng chạy ra khuyên ngăn, bảo đừng báo cảnh sát.
Nhưng đã muộn rồi.
Đến khi cảnh sát đến gõ cửa, cả nhà cả mới thực sự hoảng hốt.
“Chào , chúng tôi là cảnh sát. Có người báo cáo rằng Trương Quế Phân có hành vi mưu trẻ nhỏ. Mời đi theo chúng tôi về đồn điều tra.”
Nữ cảnh sát tiến đến, còng tay chị dâu lại. Sự hung hăng vừa nãy lập tức biến mất.
Chị ta gào lên:
“Tôi bị xúi giục! Tôi có bằng chứng, tôi bị lừa! Cháu tôi không bị gì cả mà!”
“Chồng ơi cứu em! Cứu em với!”
Tiểu Viễn tuy học không cao, chỉ tốt nghiệp cao đẳng, ít ra cũng hiểu pháp luật.
Anh ta chỉ biết thở dài, ngồi phịch xuống ghế, chẳng gì cả.
“Ba ơi cứu mẹ với! Con không muốn mất mẹ!” – cháu lại gào lên.
Tiểu Viễn bực quá, đứng dậy đi ra ban công hút thuốc.
Mọi chuyện kết thúc, ba mẹ chồng về phòng im lặng.
Tiểu Diệp thì đưa tôi quay về khách sạn, thấy con trai vẫn khỏe mạnh hồng hào, mới yên tâm.
Nhưng không tránh khỏi bị ba tôi mắng một trận, tự thấy áy náy, liền cam đoan:
“Ba, chuyện này là lỗi của nhà họ Tiêu. Nếu ba mẹ vẫn chưa yên tâm, con có thể nhập tịch nhà họ Lương, sau này con trai của ba mẹ.”
“Con trai mình chưa khai sinh, có thể mang họ Lương cũng , chỉ xin ba mẹ đừng bắt con và Tình Tình ly hôn.”
Tôi biết rõ chồng mình có chấp niệm lớn với chuyện con cái mang họ.
Từ lúc chuẩn bị sinh con, đã nghĩ sẵn tên cho cả trai lẫn – tất cả đều mang họ Tiêu.
Nhưng lần này sẵn sàng nhường – bởi chưa hề sai, vẫn luôn bảo vệ tôi.
Anh còn là người có tiềm năng: năm nay lương đã hơn trăm ngàn, tương lai càng rộng mở.
Chuyện nhỏ như họ tên, tôi chẳng buồn tính toán.
Tôi bước tới nắm tay :
“Chồng à, chuyện này là do chị dâu ra, không liên quan gì đến cả.”
“Hơn nữa, em vốn truyền thống, để con mang họ cha là rồi.”
Tôi cũng ra hiệu với ba mẹ, họ liền giả vờ nguôi giận.
Gia đình tôi dọn về khách sạn ở tạm, sau đó phía cảnh sát thông báo: Trương Quế Phân đã bị tuyên án.
Dù không nặng lắm, vì con tôi chưa bị tổn thực tế.
Tôi thở dài – nếu sự việc không phát hiện sớm, con tôi có thể đã phải nằm bệnh viện đầy dây nhợ.
Hôm đó ở bệnh viện, cặp vợ chồng nhập viện vì con trai ngộ độc cũng xem đoạn video đó.
Họ thấy trang cá nhân của “Con một vùng Giang-Triết-Hộ” – xác nhận đó là con họ.
Nhưng họ không báo công an, vì còn chưa biết con trai họ có sống nổi hay không.
Con nào cũng là con, họ chỉ biết ôm nhau khóc.
Khi báo án, tôi còn giao nộp nhóm trò chuyện cực đoan kia cho cảnh sát.
Gần đây, cảnh sát đã bắt người đứng sau – là tổ chức ngoại quốc kích phụ nữ từ những gia đình trọng nam khinh nữ, truyền bá tư tưởng cực đoan, dẫn tới phạm tội.
Thật sự đáng ghê tởm!
________________
Năm năm sau, Tiêu Diệp thăng chức, trở thành giám đốc cấp cao của công ty, lương năm 50 triệu tệ.
Một ngày nọ, tôi :
“Chồng ơi, nếu sinh thêm đứa nữa, cho nó mang họ em không?”
Tiêu Diệp mừng rỡ:
“Vợ , em có bầu rồi hả? Anh biết mà! Anh giỏi quá đúng không!”
Tôi lại :
“Nhưng chưa trả lời em đó nha.”
Anh xoa đầu tôi, nũng nịu:
“Cho con mang họ nha? Được không vợ?”
“Được !”
Một người chồng vừa giỏi kiếm tiền, vừa thương vợ con – chuyện họ gì có là gì.
Chỉ cần con tôi bình an lớn lên là đủ rồi.
Nghĩ thông suốt, tôi đưa cho que thử thai hai vạch:
“Chúc mừng , chồng ! Con trai cưng sắp rồi!”
【Hoàn】
Bạn thấy sao?