Hạ Đại nũng nịu rên khẽ, bàn tay trắng muốt đặt lên đùi Thẩm Tu Bạch.
"Phiền chết đi ! Có thể đừng mấy thứ nhức óc này không? Mất hết cả hứng!"
Thẩm Tu Bạch cúi đầu chân mình, yết hầu khẽ chuyển .
Tôi cụp mắt, xoay người, bước ra khỏi căn phòng đó.
Tối hôm ấy, tôi đưa Điểm Điểm đến khách sạn, đến trưa hôm sau mới về nhà.
Lúc ấy, Thẩm Tu Bạch đã hoàn toàn tỉnh táo, thần sắc sảng khoái, ngồi trên sofa đọc sách, dáng vẻ y hệt ngày trước.
Hôm qua, tôi nhắn tin cho ta:
"Đón Điểm Điểm về nhà, thấy cửa khóa, gõ mãi không ai mở, hai mẹ con qua khách sạn ngủ một đêm."
Vừa thấy tôi, ta giải thích:
"Hôm qua vợ chồng họ về xong, cũng say quá, không nghe thấy em gõ cửa."
Tôi mấy vết cào đỏ trên cổ ta, mỉm :
"Không sao, lâu lâu uống một lần mà."
Có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai.
Rồi lần thứ ba…
Lần này, Trình Phong bắt quả tang cả hai trần như nhộng trên giường, đánh đập điên cuồng, đúng lúc tôi dẫn mấy sinh viên đến nhà.
Chúng là nhóm phóng viên trẻ của trường, cử đến phỏng vấn tôi, bởi luận văn của tôi giành giải thưởng học thuật cấp quốc gia.
Tất nhiên, thời gian sắp xếp một cách " cờ".
—--------
Góc của Thẩm Tu Bạch
Bị Trình Phong bắt gian tại giường, tôi chìm trong sự nhục nhã và tuyệt vọng, trong khoảnh khắc đó, tôi đã thấy rất nhiều ánh mắt.
Ánh mắt của An Chân, cả đời này tôi không thể quên .
Sự kinh ngạc, đau buồn, thất vọng, bất lực…
Cô ấy là một người lý trí, dịu dàng, biết nhẫn nhịn, cũng mong manh và thuần khiết.
Tôi đã phụ ấy!
Tôi cũng không biết mình và Hạ Đại đã trượt dài đến mức này từ khi nào.
Lúc Trình Phong đưa ta đến, tôi vốn không ưa nổi.
Cô ta không che giấu dục vọng và dã tâm trong mắt, hoàn toàn đối lập với sự dịu dàng điềm đạm của An Chân.
Mỗi lần gặp riêng, ta luôn tỏ ra quá mức nhiệt .
Khi trong thang máy, ta mở to đôi mắt tôi, rồi chợt thở dài khẽ:
“Thẩm giáo sư, lông mi của dài quá!”
Có lần gõ cửa nhà tôi, chỉ vào eo rồi nài nỉ:
“Thẩm giáo sư, giúp em kéo khóa áo với! Em bị trật tay, không tự … Trình Phong thì không có nhà…”
Khi khác, ta mặc đồ ướt sũng, lao đến nhà tôi với vẻ sợ hãi:
“Trong phòng tắm có tắc kè! Em sợ lắm, giúp em đuổi nó đi với!”
Hôm ấy, khi tôi đuổi con tắc kè ra khỏi nhà ta, ta đột nhiên ngã vào lòng tôi.
Mùi hương nồng nàn, cơ thể mềm mại trong vòng tay.
Tôi không thể kiểm soát bản thân, phát hiện mình đã có phản ứng sinh lý.
Tôi căm ghét chính mình, cảm thấy ghê tởm.
Sau đó, tôi thể hiện thái độ chán ghét cực độ, thậm chí trước mặt An Chân, tôi còn vờ như bất bình thay Trình Phong.
Có lẽ vì tôi lạnh nhạt quá mức, ta không còn tìm tôi nữa, mà bắt đầu giỡn với những gã đàn ông khác trong tòa nhà.
Tôi bỗng cảm thấy ghen tuông, thậm chí mơ thấy ta nằm dưới thân mình, run rẩy cầu xin.
Sau đó, tôi không còn kiểm soát nổi bản thân.
Bề ngoài giữ thái độ xa cách, thực chất luôn âm thầm ý đến ta.
Cho đến ngày hôm đó, thang máy rơi tự do, tôi vô thức ôm lấy ta.
—----------
Sau khi bị bắt gian
An Chân đề nghị ly hôn.
Tôi quỳ xuống, thừa nhận sự dơ bẩn và đê tiện của mình, nước mắt lăn dài.
Cô ấy vẫn dịu dàng, lương thiện.
Dù đau khổ, không với tôi một lời cay nghiệt nào.
Ánh mắt ấy tôi, thậm chí mang theo một chút thương .
Chúng tôi đã từng là vợ chồng bốn năm, ngày trước, chính ấy là người theo đuổi tôi trước.
Cô ấy đã từng tôi đến , còn tôi lại phản bội ấy.
Tôi hối hận, đau khổ, day dứt đến tột cùng.
Vì thế, khi ký vào đơn ly hôn, tôi không chút do dự.
Dù có chết cũng không thể bù đắp lại tổn thương tôi đã ra cho ấy!
Sau vụ bắt gian, ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng, trường đại học sa thải tôi.
Tôi mất gia đình, sự nghiệp, , nhà cửa, tiền bạc, danh tiếng…
Tất cả những gì tôi khổ cực dựng bấy lâu nay, chỉ trong nháy mắt tan thành tro bụi.
Tôi trở thành một kẻ trắng tay.
Hạ Đại bị Trình Phong đuổi khỏi nhà, không có công việc, cũng không muốn quay về quê.
Không còn nơi nào để đi, ta tìm đến tôi.
Khi đó, ta gầy gò, tiều tụy, mặt mũi bị Trình Phong đánh đến biến dạng, cả người tràn ngập vẻ chua ngoa, nham hiểm.
Cô ta trừng mắt tôi, giọng căm hận:
“Anh đã ngủ với tôi, thì phải chịu trách nhiệm!
Là đã tôi thê thảm như , đừng mơ có thể vứt bỏ tôi!
Tôi sẽ bám theo cả đời!”
Nhìn gương mặt vặn vẹo của ta, tôi bỗng cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã từng khao khát ta trong những đêm khuya.
Tôi biết mình không thể rũ bỏ ta, vì bản chất tôi không phải người giỏi đối diện với xung đột.
Những năm tháng sống cùng An Chân, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau.
Tôi từng tự phụ rằng đó là nhờ bản thân giỏi kiềm chế.
Nhưng giờ tôi mới nhận ra, là do An Chân không bao giờ bận tâm.
Cô ấy thờ ơ trước mọi thứ, nên tôi chưa từng có cơ hội để tranh cãi.
Hạ Đại ép tôi sống cùng ta trong căn phòng trọ chật hẹp.
Để sinh tồn, tôi phải chạy giao hàng, tài xế công nghệ.
Lịch sử cho tôi biết, vận mệnh con người luôn có lúc thăng lúc trầm.
Triết học dạy tôi rằng, mọi vấn đề phải từ góc độ phát triển.
Tôi tin rằng, An Chân vẫn còn tôi.
Bạn thấy sao?