Tôi bật .
Trình Phong là cùng phòng đại học của Thẩm Tu Bạch. Hai người vốn có quan hệ tốt nên mới mua nhà gần nhau.
Một năm trước, Trình Phong cưới vợ, đưa Hạ Đại về sống ở đây, chưa bao lâu sau, bị điều sang Malaysia hai năm, để lại người vợ mới cưới sống một mình.
Mặc dù tôi cảm thấy lời của Thẩm Tu Bạch có hơi cực đoan, ấy là một người rất cố chấp trong một số phương diện.
Kể từ lần đó, Hạ Đại trở nên dè dặt hơn khi gặp ấy, không còn nhiệt như với những người đàn ông khác.
Mỗi khi chạm mặt, ấy cúi đầu ngoan ngoãn, vô toát lên chút gì đó uất ức khó .
Mà Thẩm Tu Bạch, càng nhắc đến ấy, càng tỏ rõ sự chán ghét.
Hôm sinh nhật tôi, cả nhà ba người cùng ra ngoài ăn tối.
Khi vừa bước ra cửa, chúng tôi gặp Hạ Đại cũng đang chuẩn bị đi ra.
Cô ấy thân thiện gọi tôi "Chị An", còn xoa đầu Điểm Điểm.
Nhưng khi sang Thẩm Tu Bạch, ấy chỉ lịch sự gọi "Thầy Thẩm", duy trì khoảng cách rất rõ ràng.
Thẩm Tu Bạch chỉ hơi gật đầu, lạnh nhạt vào màn hình thang máy.
Trong thang máy, Hạ Đại đứng ở góc bên phải.
Thẩm Tu Bạch đứng giữa, tôi và Điểm Điểm đứng phía còn lại.
Cửa vừa khép lại, thang máy bỗng rung lắc dữ dội, rồi đột ngột rơi xuống.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, tôi còn chưa kịp hét lên, chỉ có thể bản năng ôm chặt lấy Điểm Điểm.
May mắn thay, thang máy dừng lại ở tầng một.
Khi tôi hoàn hồn quay lại—
Tôi chết sững.
Thẩm Tu Bạch đang ôm chặt lấy Hạ Đại.
Hai người, đầu kề sát nhau.
Anh ấy ôm ta rất chặt.
Chặt đến mức, như thể muốn ép ấy vào trong cơ thể mình.
"Ba đừng sợ, không sao đâu!"
Giọng non nớt của Điểm Điểm khiến hai người đang ôm nhau ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Thẩm Tu Bạch và tôi chạm vào nhau. Đôi mắt khẽ run lên, sau đó vội vã buông tay.
"À... Anh tưởng em đứng bên này."
Anh mím môi, giọng mang theo chút hối lỗi.
"Hahaha, ba ngốc quá! Con và mẹ ở bên này cơ mà!"
Bên cạnh, Hạ Đại vẫn đứng ngẩn ra, ngực phập phồng, trong ánh mắt không chỉ có sự kinh ngạc mà còn có một tia hưng phấn khó giấu.
Trên đường đến nhà hàng, Thẩm Tu Bạch lái xe, tôi ngồi ghế sau cùng Điểm Điểm.
Cả quãng đường không ai một lời, không khí im lặng đến mức ngột ngạt.
Anh vẫn thẳng về phía trước, đột nhiên trầm giọng lên tiếng:
"An Chân, lúc nãy bất ngờ quá, hoảng loạn nên mới nhận nhầm em. Em đừng—"
Tôi nhẹ nhàng cuốn đuôi tóc, cột thành một chiếc nơ nhỏ, kéo chặt lại rồi ngẩng đầu lên, hỏi:
"Ừm? Anh đang gì cơ?"
Thẩm Tu Bạch sững người, lập tức đổi chủ đề:
"Hai mẹ con đang gì thế?"
Điểm Điểm vui vẻ đáp:
"Mẹ đang buộc tóc lại cho con ạ!"
Tôi khẽ véo đôi má bầu bĩnh của con, :
"Lúc nãy ôm con, tóc con bị rối hết cả. Mẹ phải cột lại cho gọn."
Thẩm Tu Bạch thoáng tôi qua gương chiếu hậu, ngập ngừng :
"Em nãy giờ không gì... chỉ vì đang buộc tóc cho con à? Anh tưởng em—"
Tôi ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, đèn neon rực rỡ, huyền ảo như giấc mơ.
"Em đói rồi, nghe nhà hàng đó đông lắm. Chắc mình không phải đợi lâu đâu nhỉ..."
Hai ngày sau, vào buổi tối, Hạ Đại mang một túi vải thiều đến nhà tôi.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng cổ trễ, lớp trang điểm tinh tế, mái tóc còn ướt lòa xòa trước ngực.
"Thầy Thẩm, chị An, đây là vải thiều quê nhà tôi gửi lên, mang sang biếu chị nếm thử."
Tôi mỉm nhận lấy, tò mò bóc một quả cho vào miệng.
"Quả nhiên rất ngọt, tôi thích ăn vải đông lạnh hơn. Để lát nữa tôi để vào tủ lạnh, cảm ơn nhé."
Nói rồi, tôi tiện tay đưa túi vải cho Thẩm Tu Bạch.
Anh ấy nhận lấy rất tự nhiên, mang vào bếp, cẩn thận chia thành từng túi nhỏ sạch sẽ rồi bỏ vào tủ lạnh.
Hạ Đại chớp chớp mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Không ngờ một người đàn ông xuất sắc như thầy Thẩm lại việc nhà tỉ mỉ đến !"
Tôi chỉ mỉm , thong thả dùng khăn ướt lau nước vải dính trên tay.
Thẩm Tu Bạch đúng là rất giỏi việc nhà.
Chăm chỉ, cẩn thận, gọn gàng.
Rất hợp ý tôi.
Anh ấy quay lại, ngồi xuống mép ghế sofa dài, cầm điện thoại lên xem.
Vị trí đó rất gần với chiếc ghế đơn của Hạ Đại, đến mức mũi giày hai người gần như chạm vào nhau.
Bạn thấy sao?