Hạ Đại hơi ưỡn ngực lên, ánh mắt lóe sáng.
Tôi nghiêng đầu, ta.
"Hôm nay sang đây có việc gì sao?"
Khóe môi ta cong lên, ánh mắt mang theo ý .
"Đúng là chị An tinh tế, thông minh, không hổ danh là giảng viên triết học!"
"Là thế này, gần đây tôi bắt đầu có hứng thú với lịch sử, tôi không có nền tảng, nhiều chỗ đọc không hiểu. Nghĩ đến ngay sát vách có thầy Thẩm, không biết tôi có thể thỉnh giáo ấy đôi chút không?"
Cô ta vừa vừa chằm chằm vào Thẩm Tu Bạch.
Anh ấy vẫn chăm vào điện thoại, không trả lời ngay.
Hạ Đại cắn nhẹ môi.
Tôi biết, Thẩm Tu Bạch có lòng tự cao về học thuật.
Sau khi xuất bản hai quyển sách chuyên môn có tiếng vang, từng bị một số doanh nhân có danh hão mời tham dự tiệc tùng.
Sau mấy lần, trở về với thái độ cực kỳ khó chịu, từ đó hễ ai đề cập đến chuyện "thỉnh giáo", sẽ thẳng thừng từ chối, còn tự giễu mình mắc "chứng dị ứng với kẻ ngu ngốc".
Quả nhiên, lúc này, ấy từ từ ngẩng đầu lên, Hạ Đại bằng ánh mắt thờ ơ:
"Lịch sử là một bộ môn rộng lớn, cần có kiên trì và nhẫn nại. Cô có không?"
Hạ Đại ngẩng cằm, giọng ngọt như mật:
"Tất nhiên rồi! Tôi nhất định không để thầy Thẩm thất vọng!"
Tôi tựa lưng vào ghế, lặng lẽ quan sát.
Mái tóc ướt của ta dính lên ngực, khiến lớp váy trắng trước ngực trở nên mờ mờ ảo ảo, đường cong lồ lộ.
Cô ta hoàn toàn không nhận ra điều đó, vẫn hào hứng ngồi sát vào ấy để xin danh sách sách cần đọc.
Thẩm Tu Bạch thuận miệng liệt kê, ta cúi đầu ghi chép.
Ánh mắt tôi rơi xuống chậu phong hồng ở giữa ban công.
Rõ ràng đã chăm sóc rất kỹ lưỡng, không biết vì sao, nó lại bắt đầu héo úa.
Tôi chợt đứng lên.
Hai người đang thì thầm bên kia bỗng giật mình, đồng loạt quay đầu tôi.
Tôi mỉm , giơ chiếc kéo trong tay lên:
"Hai người cứ tiếp tục, tôi cắt tỉa cây chút đã."
—-----------
Từ hôm đó, Hạ Đại bắt đầu thường xuyên lui tới nhà tôi.
Cô ta luôn xuất hiện với vẻ ngoài vừa mới tắm xong, hoặc là hai má ửng đỏ, hoặc là mái tóc còn ướt, mỗi lần bước vào, cả căn nhà liền tràn ngập mùi nước hoa hỗn hợp.
Cô ta ngồi tựa vào ghế đơn, hỏi Thẩm Tu Bạch đủ thứ:
"Chu U Vương thực sự đốt phong hỏa đài chỉ để chọc Bao Tự à?"
"Tây Thi sau này thực sự sống ẩn cư cùng Phạm Lãi sao?"
"Đường Thái Tông là bố chồng của Dương Quý Phi à?!"
"Tôi biết nhé! Từ Hi thái hậu còn từng mang thai!"
Thẩm Tu Bạch giảng giải rành rọt, phân tích sâu sắc, trong giọng điệu có chút hưng phấn khó che giấu.
Vì có sự xuất hiện của Hạ Đại, khoảng thời gian đọc sách mỗi tối của tôi và bị đẩy lùi.
Anh ấy đặc biệt giải thích với tôi:
"Trình Phong nhờ chăm sóc ấy. Cô ấy chịu học, vẫn hơn là đi tụ tập uống rượu mỗi tối. Đây cũng là ý của Trình Phong."
Tôi ôm mèo, cúi đầu không gì.
Anh ấy suy nghĩ một lát rồi tiếp:
"Hay là thế này, lần sau ấy đến, sẽ đưa ấy vào thư phòng, để khỏi ảnh hưởng đến em và Điểm Điểm ở phòng khách."
Thẩm Tu Bạch coi trọng thư phòng của mình vô cùng.
Tủ sách, bàn ghế, đèn bàn, đồ trang trí trong đó đều do ấy tự tay sắp đặt.
Anh từng đó là lãnh địa tinh thần của .
Ngoài tôi ra, không cho ai vào.
Kể cả Điểm Điểm có vài lần vô chạy vào chơi cũng bị khéo léo dụ ra ngoài.
Tôi ngước mắt , giọng bình thản:
"Anh đã quyết định xong rồi?"
Anh gật đầu, còn mỉm :
"Tất nhiên rồi, vẫn phải hỏi ý em chứ."
Tôi khẽ vuốt ve con mèo lười trong lòng, im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng đáp:
"Em không có ý kiến."
Mùa xuân là mùa dục.
Không biết từ lúc nào, con mèo lười của tôi bỏ trốn khỏi ban công.
Chúng tôi đã vài lần chạy quanh khu tìm kiếm.
Tối hôm đó, tôi vừa tìm mèo về, thấy Điểm Điểm ngồi chơi một mình ở phòng khách.
Trước khi xuống nhà, Thẩm Tu Bạch còn đang ngồi chơi với con bé.
Tôi hỏi: "Ba đâu rồi?"
"Cô Hạ đến tìm ba."
Bạn thấy sao?