Ánh mắt tôi lướt qua cánh cửa thư phòng đang khép hờ.
Bên trong im lặng đến lạ thường.
Tôi chậm rãi cúi xuống, thả con mèo trong lòng ra.
Nó nhanh như chớp lao thẳng về phía thư phòng, mạnh đến mức đẩy bật cánh cửa ra.
"A!"
Bên trong vang lên tiếng hét thất thanh của Hạ Đại.
Tôi bước vào, lẩm bẩm:
"Con mèo này cứ chạy loạn khắp nơi."
Thẩm Tu Bạch đột ngột đứng phắt dậy, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn.
Hạ Đại hai má đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn.
Tôi bế con mèo lên, bước ra cửa, bất giác liếc sang đôi môi của Thẩm Tu Bạch, dịu dàng :
"Tu Bạch, bị nhiệt miệng à? Môi rách rồi kìa."
Anh vội vàng đưa tay lau môi, giọng khàn khàn:
"À… ừm… chắc là bị nhiệt miệng thật."
—-----------
Cuối tuần, Thẩm Tu Bạch ở trong bếp nấu ăn.
Anh ấy nấu ăn rất ngon, hôm nay cá kho tương và chuối chiên kéo sợi, đều là món tôi thích.
Tuy ấy hầu hết việc nhà, đôi khi tôi cũng một vài việc đơn giản.
Ví dụ như gấp gọn quần áo ấy giặt, rồi cất vào tủ.
Lúc giáo sư Quan gọi điện đến, tôi đang lặng lẽ chiếc áo sơ mi trắng trong tay mình.
Trên ngực có hai vết son đỏ rực.
Được gấp gọn gàng, giấu kỹ vào sâu trong góc tủ.
"An Chân, mai là sinh nhật sư mẫu, ta mời một số học trò cũ đến góp vui, em cũng đến nhé!"
Tôi để lại chiếc áo sơ mi vào đúng chỗ cũ, mỉm đáp:
"Vâng, thầy, mai em nhất định sẽ đến."
Cả giáo sư Quan và sư mẫu đều là những người có tiếng trong giới triết học, họ rất quý mến tôi.
Buổi tụ họp nhỏ này toàn những học trò xuất sắc của thầy, người thì thành đạt, người thì giàu có, chỉ có tôi là một giảng viên bình thường.
Sư mẫu nắm tay tôi, giọng cảm thán:
"Ban đầu ta nghĩ em là người có chí lớn, không ngờ lại là người kết hôn, sinh con sớm nhất. Nhưng cũng tốt, phụ nữ rồi cũng phải đi theo con đường này thôi. Nói mới nhớ, hồi đó chính ta là người giới thiệu Thẩm Tu Bạch cho em đấy!"
Sư huynh Tống Văn bước đến, đưa cho tôi một cốc trà Phổ Nhĩ, thấy tôi nhận lấy, trêu chọc:
"Hóa ra sư mẫu cũng bà mai à? Nếu biết trước thì năm xưa em đã nhờ sư mẫu giới thiệu rồi!"
Sư mẫu lắc đầu:
"Ta đâu có bà mai! Hồi đó An Chân hỏi ta sao để có thể đột trong nghiên cứu triết học trong thời gian ngắn, ta hãy tìm một người bên khoa lịch sử để hợp tác. Em ấy lại hỏi có ai để giới thiệu không, thế là ta nhắc đến Thẩm Tu Bạch."
Tống Văn liếc tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên trầm mặc.
Lúc ra về, sư mẫu bảo ấy đưa tôi về.
Anh ấy hơn tôi ba khóa, vốn học triết học lại lập nghiệp trong giới kinh doanh, giờ đã là một ông trùm công nghệ, tài sản hàng tỷ.
"An Chân này, vừa đầu tư vào một dự án nghiên cứu xã hội, kinh phí không giới hạn. Em có muốn tham gia không?"
Anh ấy nghiêng đầu tôi, ánh mắt lấp lánh.
Tôi mím môi: "Có cơ hội rồi tính sau."
"Ha, bao năm nay, lần nào em cũng trả lời như ."
Anh ấy đút tay vào túi quần, bật khe khẽ, đá một viên sỏi trên đường, vẻ mặt vẫn như thuở nào.
"An Chân này, nếu ngày ấy học lịch sử thì có phải tốt hơn không?"
Tôi khẽ nhíu mày, im lặng ấy, không gì.
Ánh mắt Tống Văn sâu thẳm, giơ tay lên định xoa đầu tôi như ngày còn đi học, giơ nửa chừng thì lại rụt về, tự giễu:
"Thôi bỏ đi, suy nghĩ của em, cả đời này không hiểu nổi."
Anh ấy thở dài một hơi, rồi lại cong môi với tôi:
"Dù sao thì cũng muốn đợi thêm vài năm nữa, biết đâu đấy!"
Đến dưới khu chung cư, xuống xe mở cửa cho tôi.
Tôi gật đầu, lịch sự chào tạm biệt.
"Tiểu Chân." Anh ấy gọi tôi.
Tôi quay lại.
Anh ấy tôi rất lâu, rồi thở dài:
"Dự án nghiên cứu đó, nếu em không muốn tham gia, có thể giới thiệu người khác. Anh sẽ giữ lại một suất cho em, dự án này ngoài kia cạnh tranh rất khốc liệt."
Tôi không đưa ra câu trả lời, chỉ khẽ vẫy tay:
"Tạm biệt."
Bạn thấy sao?