Sự Quyến Rũ Của [...] – Chương 9

Anh ta sững sờ.

 

Tôi mỉm , bước đến.

 

"Là tôi báo cảnh sát."

 

Thẩm Tu Bạch kinh ngạc:

 

"An Chân! Sao em lại báo cảnh sát nữa? Anh đã báo rồi mà!"

 

Tôi không thèm để ý, chỉ tay về phía ban công:

 

"Chậu cây bị mất vốn dĩ đặt ở đây."

 

Anh ta bước tới, tôi với vẻ không thể tin :

 

"Em báo cảnh sát... chỉ vì mất một chậu cây?"

 

Tôi thẳng vào ta, chậm rãi :

 

"Lời lần trước khiến em suy nghĩ. Nếu người đã cũng chính là kẻ trộm cây, thì tìm ra kẻ trộm chính là tìm ra kẻ đã hãm ."

 

"Dù sao thì, chậu cây đó cũng khá lớn, nếu có ai mang nó đi, chắc chắn không thể không bị phát hiện."

 

Sắc mặt Thẩm Tu Bạch trở nên khó coi:

 

"Em đừng trò nữa! Chỉ là một chậu cây, ai lại nhờ cảnh sát xử lý chuyện này?"

 

Cảnh sát thản nhiên đáp:

 

"Cây bình thường thì đúng là không thuộc phạm vi xử lý. Nhưng chậu cây của có giá trị 300,000 tệ, đây là một vụ trộm nghiêm trọng."

 

"Ba… ba trăm ngàn?!"

 

Thẩm Tu Bạch há hốc mồm, không thể tin nổi:

 

"Chỉ là một chậu cây thôi mà! Có nhầm không ?!"

 

Tôi cầm tập tài liệu trên bàn, đưa cho cảnh sát.

 

"Đây là hóa đơn mua cây phong đỏ, giá 30,000 tệ."

 

"Còn đây là chứng nhận đấu giá của chậu gỗ tử đàn bên dưới, giá 280,000 tệ."

 

Đôi mắt Thẩm Tu Bạch trợn tròn, tràn đầy mơ hồ và hoang mang.

 

"Cái chậu cũ kỹ đó? 280,000 tệ?! An Chân, em lấy đâu ra nhiều tiền như ?"

 

Cảnh sát vừa đi kiểm tra camera từ khu quản lý tòa nhà quay lại, mở điện thoại, bật video, chỉ vào màn hình và hỏi tôi:

 

"Cô có biết người phụ nữ này không?"

 

Tôi cúi xuống , sửng sốt che miệng.

 

"Đây là hàng xóm đối diện của chúng tôi, tên là Hạ Đại!"

 

Trên màn hình, Hạ Đại ôm chậu phong đỏ, bước ra khỏi nhà tôi rồi đi vào căn hộ của ta.

 

Sắc mặt Thẩm Tu Bạch thoáng hoảng loạn, ta vội vàng lên tiếng:

 

"Cảnh sát, chắc có hiểu lầm gì đó! Đây là một người tốt của chúng tôi! Cô ấy chắc chỉ mượn xem thôi! Chúng tôi có thể tự lấy lại mà!"

 

Cảnh sát đột nhiên nghiêm mặt, ta bằng ánh mắt đầy dò xét:

 

"Cậu đang lo sợ điều gì ?"

 

Thẩm Tu Bạch toàn thân run lên, mặt lộ vẻ bối rối.

 

Một cảnh sát ở lại trong nhà tôi, còn người kia gõ cửa căn hộ đối diện.

 

Mười phút sau, Hạ Đại lao sang, phía sau là Trình Phong với khuôn mặt cực kỳ u ám.

 

"Đây là quà thầy Thẩm tặng tôi! Không phải tôi trộm! Thầy Thẩm, mau giải thích với cảnh sát đi! Có phải hôm đó tôi khen cây đẹp, nên thầy tôi có thể lấy không?!"

 

Tôi giả vờ bàng hoàng, mở to mắt đầy kinh ngạc:

 

"Không thể nào! Thẩm Tu Bạch biết rõ tôi thích chậu cây này nhất, sao có thể tự ý tặng ?!"

 

"Hơn nữa, vài ngày trước, ấy còn bảo tôi rằng cây bị trộm mất… Không lẽ hai người đã cùng nhau lừa tôi?!"

 

Thẩm Tu Bạch đứng sững lại, hoang mang Trình Phong, rồi lại tôi.

 

Hạ Đại rơi nước mắt, nắm lấy tay Thẩm Tu Bạch:

 

"Thầy Thẩm! Mau thật đi! Nếu thầy không , tôi sẽ bị bắt đấy! Cảnh sát số tiền lớn như có thể bị đến 10 năm tù!"

 

Anh ta nắm chặt rồi lại buông lỏng tay, ngực phập phồng dữ dội.

 

Sau một hồi giằng co, ta nghiến răng:

 

"Đúng! Là tôi tặng ấy!"

 

Tôi giả vờ sững sờ, lùi lại vài bước, ngồi phịch xuống sofa.

 

Sắc mặt Trình Phong trở nên u ám, chằm chằm vào Thẩm Tu Bạch.

 

Ngay khi cảnh sát đóng cửa rời đi, Trình Phong bất ngờ lao tới!

 

Bốp! Bốp! Bốp!

 

Anh ta tát thẳng mặt Hạ Đại, khiến ta ngã lăn ra đất.

 

Rồi nắm như mưa giáng thẳng vào mặt Thẩm Tu Bạch.

 

"Đồ chó chết! Mày còn dám không có gì mờ ám?!"

 

"Không ngủ với nhau, sao mày lại tặng con đĩ này thứ đắt tiền như thế?!"

 

"Hóa ra hai người đã lừa tao ngay từ đầu!"

 

"Tao coi mày là em, thế mà mày đội cho tao cái mũ xanh to tổ bố! Mày nghĩ tao là thằng ngu chắc?! Tao mà không trả thù thì không phải là Trình Phong!"

 

Hạ Đại thét lên kinh hoàng.

 

Tôi ôm mặt khóc, vùi đầu vào sofa.

 

Âm thanh nắm giáng xuống, tiếng hét, tiếng cầu xin…

 

Kéo dài thật lâu.

 

Tôi ngáp một cái.

 

—------------

 

Thẩm Tu Bạch nhập viện trong trạng vô cùng thảm .

 

Mũi gãy, xương chân mày nứt, da đầu bị xé rách một mảng, bốn cái răng cửa bị đập vỡ…

 

Trình Phong chủ yếu đánh vào mặt ta.

 

Rất khó để không nghi ngờ rằng ta vốn dĩ đã ghen tị với vẻ ngoài đẹp trai của Thẩm Tu Bạch từ lâu.

 

Người đàn ông từng có phong thái nho nhã, trầm ổn, thanh tao như cúc, nay biến thành một đống sưng tím, méo mó, đầy màu sắc.

 

Tôi dẫn Điểm Điểm đến thăm ta, con bé ngơ ngác quanh.

 

"Mẹ ơi, bố đâu rồi?"

 

Tôi chỉ vào người trên giường.

 

Con bé chằm chằm, bĩu môi, bật khóc:

 

"Bố con không phải là quái vật!"

 

"Mẹ ơi, con sợ! Con sợ quái vật!"

 

Thẩm Tu Bạch rên rỉ ú ớ trên giường.

 

Điểm Điểm càng hoảng sợ, kéo tay tôi chạy thẳng ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...